QUANG ÂM CHI NGOẠI

Chỉ có lão Cửu, mặt không biểu cảm, lạnh lùng nhìn Hồng Nguyệt tinh thần,

một vệt sát ý dâng lên trên người hắn.

“Chúng ta chỉ có ba ngày.”

Ánh mắt Thế tử thu hồi lại từ trên Hồng Nguyệt tinh thần, nhìn về phía Hứa

Thanh và Đội trưởng.

“Hiện tại đã là thời khắc mấu chốt, cho dù các ngươi có sư tôn bố trí hết

thảy hay không, ta chỉ muốn hỏi một câu, các ngươi thật sự có biện pháp phục

sinh phụ vương ta sao?”

Thế tử vừa nói ra lời này, huynh đệ tỷ muội bên cạnh hắn đều nhìn về Đội

trưởng và Hứa Thanh.

Đội trưởng nghe vậy, ngẩng đầu nhìn đám người Thế tử, ngạo nghễ mở

miệng.

“Các lão gia gia lão nãi nãi, cứ yên tâm là được, Trần Nhị Ngưu ta chưa

từng khoác lác, nói có thể phục sinh thì nhất định có thể phục sinh, nhưng cần

các lão gia gia lão nãi nãi phối hợp một chút, ví như thi thi pháp, lấy máu gì

đó…”

Câu nói này, Đội trưởng nói chém đinh chặt sắt, không có chút do dự nào.

Nhưng đám người Thế tử sau khi trầm ngâm, vẫn lựa chọn nhìn về phía Hứa

Thanh.

Bọn họ bản năng không tin tưởng lời nói của Trần Nhị Ngưu, nhưng quan

hệ của bọn họ với Hứa Thanh lại khác biệt, coi như nửa đệ tử của bọn họ, cho

nên lời nói của hắn không tầm thường.

Mắt thấy như vậy, đội trưởng có hơi xấu hổ, thế là trông mong nhìn về Hứa

Thanh. Đáy lòng của hắn cũng hiểu rõ, muốn để đám người Thế tử phối hợp,

mình nói một trăm câu không bằng Hứa Thanh nói một câu.

Hứa Thanh không chần chờ, chăm chú nhìn đám người Thế tử, cung kính

mở miệng.

“Tiền bối, sư huynh ta nói làm được, ta tin tưởng nhất định có thể được!”

Thế tử im lặng, sau một lúc lâu nhẹ gật đầu.

“Ba ngày này, chúng ta sẽ dốc hết sức phối hợp. Nếu cuối cùng không cách

nào làm được, Hứa Thanh… Lão phu đưa ngươi rời khỏi Tế Nguyệt đại vực.

Chuyện nơi đây, chờ sau này ngươi có năng lực có thể giải quyết, lại đến xử lý.”

“Về phần ngươi… Thì ở lại đi.” Thế tử quét qua Đội trưởng một chút, bình

tĩnh mở miệng.

Loại đối đãi khác biệt này khiến Nhị Ngưu rất bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng

biết được cảm giác mình mang đến cho người quá thành thật, mà cực hạn của

thành thật thường thường làm người khác sẽ cho rằng mình không đáng tin cậy.

“Ai, thành thật cũng không phải lỗi của ta, là ưu điểm của ta mà.”

Đáy lòng Đội trưởng không cam lòng, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ lấy lòng,

vội vàng thốt ra lời.

“Lão gia gia, ta cũng muốn ở chỗ này cùng các ngươi, nhưng ta thật sự có

thể làm cho Chủ tể phục sinh. Quá trình sống lại cần mượn nhờ sự trợ giúp của

tiểu sư đệ ta và rất nhiều chuẩn bị thêm của ta, thiếu một thứ cũng không được.

Mà bước đầu tiên này, cần điểm đặc thù của tiểu sư đệ ta!”

“Tiểu sư đệ, ta cần Giải Chú đan của ngươi để tiến hành một trận gột rửa đối

với toàn bộ chúng sinh Tế Nguyệt đại vực, từ đó giảm xuống nguyền rủa của

bọn họ, ít nhất cũng phải giảm xuống ba phần mười. Muốn làm được điểm này,

ngươi cần gì?”

Đội trưởng nhìn về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh nghĩ ngợi, trầm thấp mở miệng.

“Ta cần lực lượng Hồng Nguyệt trong cơ thể bọn họ.”

Hứa Thanh chỉ xuống tu sĩ Hồng Nguyệt phía dưới.

Toàn bộ tu sĩ Hồng Nguyệt nơi đây biến sắc.

“Ta cần lực lượng Hồng Nguyệt trong cơ thể bọn họ, coi đây là thuốc dẫn,

lấy vùng đất của khí linh Nghịch Nguyệt Điện làm lò luyện đan.”

Hứa Thanh nói xong, Đội trưởng lập tức nhìn về phía Thế tử.

Đám người Thế tử không chần chờ chút nào, mỗi người bọn họ đưa tay, toàn

lực nhấn một cái về mặt đất phía dưới. Uy áp của năm Uẩn Thần ầm ầm giáng

lâm, bao phủ hết thảy tu sĩ Hồng Nguyệt trên mặt đất.

Tiếng nổ ầm ầm vang vọng. Giữa lúc mặt đất run rẩy, tu sĩ Hồng Nguyệt nơi

này phát ra âm thanh thê lương, thân thể run rẩy, ào ào sụp đổ. Cho dù là tu vi

gì, vào lúc đối mặt năm Uẩn Thần, đều không có sức chống cự.

Máu tươi bị rút ra từ thân thể vỡ vụn của bọn họ hình thành một biển máu

bay lên không, đi thẳng đến Hứa Thanh.

Cường giả trong tu sĩ Hồng Nguyệt, như Huyết vệ và ba tu sĩ Hồng Nguyệt

cổ xưa kia cũng chỉ kiên trì nhiều hơn người bên ngoài một lúc, cuối cùng khó

thoát hạo kiếp, rất nhanh đã chia năm xẻ bảy, thân thể tất cả bọn họ đều hóa

thành máu tươi, dung nhập vào biển máu.

Một cảnh này giống như địa ngục nhân gian, nhưng không có bất kỳ người

nào sẽ dâng lên cảm xúc đồng tình.

Hứa Thanh cảm nhận lực lượng Hồng Nguyệt nồng đậm trong biển máu

xung quanh với vẻ mặt bình tĩnh. Tay phải hắn nâng lên hư không, chỉ về trước,

kính Nghịch Nguyệt lập tức xuất hiện trên đầu hắn, giữa ánh sáng lấp lánh, một

cảnh vùng đất của khí linh Nghịch Nguyệt cảnh ngày đó xuất hiện trong hiện

thực.

Hứa Thanh, bắt đầu luyện chế!

Nhưng cũng có khác biệt, lần này không phải luyện đan, mà là luyện một

cơn mưa!

Một cơn mưa giải chú mượn nhờ lực lượng của kính Nghịch Nguyệt dung

nhập vào tâm thần chúng sinh.

Rất nhanh, máu tươi bốn phía sôi trào, được Hứa Thanh luyện chế. Hết thảy

trong đó bị thay đổi, cuối cùng Hứa Thanh càng hiệu lệnh hết thảy huyết thú nơi

đây, dẫn động máu tươi của bọn chúng dung nhập, cuối cùng phối hợp quyền

hành Hồng Nguyệt của mình, phát ra âm thanh trầm thấp.

“Giải Chú!”

Lời của hắn phảng phất ngôn xuất pháp tùy, khoảnh khắc đã vang vọng bốn

phía, biển máu nổ tung ầm ầm, đi thẳng đến kính Nghịch Nguyệt.

Sau khi bị kính Nghịch Nguyệt hấp thu, một cơn bão lốc huyết sắc xuất hiện

tại trong tâm thần chúng sinh còn sót lại của Tế Nguyệt đại vực.

Trong chớp mắt, chúng sinh rung động, cho dù là tộc nào, dù có tu vi gì, giờ

phút nguyền rủa trong cơ thể tất cả mọi người trên mảnh đại vực này, giống như

băng lạnh gặp nước sôi.

Bắt đầu tan rã!

“Tiếp xuống là bước thứ hai, Thế tử lão gia gia, khôi phục Chủ tể cần huyết

mạch của các ngươi làm dẫn, dung nhập máu Uẩn Thần của các ngươi vào trong

bức tượng Chủ tể, khôi phục huyết nhục của nó!”

Đội trưởng chợt ngẩng lên đầu, nhìn về phía đám người Thế tử

Bình luận

Truyện đang đọc