Một lúc sau, tơ đỏ rút về, hắn nhắm mắt lại.
Bạch tháp yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về phía phái chủ.
Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn chậm rãi truyền ra từ trong miệng vị
phái chủ trường phái Dung Thần này.
“Vật này tà ác và bá đạo, cắn nuốt tất cả hồn của người sống.”
“Trong trường phái Dị Tiên có tà ám.”
Hắn nói rồi chậm rãi đứng lên.
“Các ngươi đi theo ta tới trường phái Dị Tiên một chuyến.”
Đang lúc hoàng hôn, học sinh trong Thái Học ít dần, tuy có một vài học sinh
gần như không quay về bên ngoài, ở lâu trong không gian Thái Học, nhưng hầu
hết học sinh vẫn sẽ quay về vào lúc hoàng hôn.
Dù sao việc vặt trong thế tục vẫn ràng buộc lòng người, khó có thể kết thúc,
cũng khó có thể buông bỏ.
Lúc này, đoàn người trường phái Dung Thần đang chậm rãi bước đi về phía
cuối Thái Học hơi trống vắng.
Phái chủ trường phái Dung Thần được vây quanh ở trung tâm, hắn đi không
nhanh, trên người mang khí tức nho nhã, vì thân phận trong Thái Học nên nơi
hắn đi qua, gần như tất cả học sinh trên đường đều dừng chân chắp tay tỏ vẻ
kính trọng.
Lúc này, ánh mắt của phái chủ trường phái Dung Thần đều dịu lại, khẽ gật
đầu.
Nếu gặp học sinh trường phái của mình, hắn sẽ dừng lại quan sát tình hình
tu hành trong thân thể đối phương, chỉ điểm vài câu.
Hành động của hắn, lời nói của hắn hoàn toàn phù hợp với định nghĩa người
làm thầy của Thái Học. Đây cũng là một trong số những nguyên nhân phái chủ
trường phái Dung Thần được mọi người kính trọng.
Mà hắn đi ra ngoài vào lúc hoàng hôn cũng khiến các trường phái trong
Thái Học chú ý, vì phương hướng hắn đi chính là hướng Đông.
Trường phái Dị Tiên cũng ở hướng Đông.
Vậy nên, rất nhiều học sinh vốn định rời đi cũng đều từ bỏ ý định ra ngoài,
đi theo phía sau, trong lòng phần lớn bọn họ đều xuất hiện suy đoán giống nhau.
Không khó để đưa ra suy đoán này, bởi vì hai trường phái Dung Thần và Dị
Tiên đã như nước với lửa ngay từ trên lý niệm.
Đặc biệt là bây giờ trường phái Dị Tiên sống lại đã thành xu thế.
Cứ thế, càng ngày càng có nhiều học sinh đi theo hơn. Đoàn người Dung
Thần cũng chậm rãi đi tới ngoài bạch tháp của trường phái Dị Tiên.
Lúc này, trong trường phái Dị Tiên, Hứa Thanh vừa chào tạm biệt đồng môn
bên cạnh, đang định rời đi. Nhưng sau khi nhìn ra bên ngoài, trong mắt hắn loé
lên một tia sáng u tối nhỏ bé tới nỗi không thể phát hiện ra, lùi về phía sau mấy
bước, đứng sau những người khác.
Bên này còn có mấy chục đệ tử hạch tâm đang tu hành, trong thân thể bọn
họ đều có bông tuyết màu xanh. Sau khi dung nhập nó, sợi hồn của mỗi người
đều tăng lên với biên độ lớn.
Vậy nên toàn bộ bạch tháp đều tràn ngập khí tức công pháp Dị Tiên nồng
đậm, hình thành uy áp, đứng bên cạnh cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Trường phái Dung Thần đi tới, khí tức thần tính trên người bọn họ lập tức
bay vào trong bạch tháp, va chạm với khí tức công pháp Dị Tiên, hai bên đều
muốn cắn nuốt lẫn nhau, hình thành từng tiếng nổ vang.
Tiếng nổ trầm đục như thiên lôi này khiến những đệ tử hạch tâm khác trong
bạch tháp chú ý, bọn họ sôi nổi mở mắt nhìn ra bên ngoài.
Nhìn thấy trường phái Dung Thần ngoài cửa, nét mặt của các đệ tử hạch tâm
trường phái Dị Tiên đều thay đổi, phần lớn đứng dậy.
Ngoài bạch tháp, phái chủ trường phái Dung Thần dừng bước, không bước
thẳng vào bên trong.
Cao tầng trường phái Dung Thần, Thất hoàng tử và thủ tịch bên cạnh hắn đi
vào bạch tháp trường phái Dị Tiên trước. Dao động thần tính thuộc về trường
phái Dung Thần đến từ trên người bọn họ hình thành một cơn gió lốc to lớn,
trấn áp khí tức của trường phái Dị Tiên, khiến toàn bộ bạch tháp của trường
phái Dị Tiên tràn ngập cảm giác áp lực, các học sinh trường phái Dị Tiên không
thể không lùi về phía sau mấy bước.
Hứa Thanh híp mắt lại, cảnh tượng này làm hắn cảm thấy như có một nhóm
dị loại cường hãn khoác da người đến từ cấm địa, xâm nhập nhân gian.
“Quả nhiên trong trường phái Dị Tiên có tà ám.” Ánh mắt của Thất hoàng tử
lạnh nhạt. Sau khi cảm nhận dao động Dị Tiên ở đây, hắn lạnh lùng lên tiếng.
Lời nói của hắn vừa vang lên, Hứa Thanh đã lạnh lùng nhìn về phía hắn, đôi
mắt những đệ tử hạch tâm của trường phái Dị Tiên đều lộ ra tia sáng, ánh mắt
nhìn về phía trường phái Dung Thần trở nên sắc bén.
Tuy mới gia nhập trường phái Dị Tiên không lâu, chưa nói tới gì mà tán
đồng, nhưng sự tăng trưởng đạo chủng trường phái Dị Tiên mang đến cho bọn
họ là thứ những trường phái khác không thể sánh bằng, bọn họ đều không muốn
từ bỏ chỗ tốt thật sự tồn tại này.
Thế nên đương nhiên trường phái Dung Thần đến không có ý tốt, còn nói
năng vô lễ này đã biến thành kẻ địch.
“Dù bên ngoài ngươi là hoàng tử, nhưng trong Thái Học, ngươi chỉ là học
sinh, mong ngươi hãy tự trọng, ăn nói càng phải tự trọng!”
Có học sinh trường phái Dị Tiên lạnh giọng nói.
Thất hoàng tử nhìn về phía người vừa lên tiếng với vẻ mặt lạnh nhạt, xoay
người lùi về phía sau vài bước, nhường ra một con đường, những cao tầng
trường phái Dung Thần bên cạnh cũng đều như vậy, để lộ ra bóng dáng phái chủ
trưởng phái Dung Thần đứng ngoài cửa nhưng chưa bước vào.
Ánh mắt phái chủ trường phái Dung Thần vẫn bình tĩnh, hắn nâng bước
bước vào trong bạch tháp. Hắn không nhìn về phía bất cứ ai ở đây mà ngẩng
đầu nhìn lên tầng trên bạch tháp, nhàn nhạt lên tiếng.
“Phái chủ trường phái Dị Tiên, Dung Thần tới thăm.”
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng uy áp thân phận mang đến đã trấn áp
tất cả mọi người trong vô hình, khiến cho học sinh trường phái Dị Tiên chỉ có
thể cúi đầu.
Sau khi trà trộn vào trong đám người, Hứa Thanh khẽ liếc nhìn vị phái chủ
trường phái Dung Thần này. Đây là lần thứ hai hắn quan sát vị phái chủ này ở
khoảng cách gần, cảm giác quen thuộc này lại nảy lên trong lòng.
“Thân phận của người này còn nghi vấn.”
Hứa Thanh suy tư, nhưng trong chớp mắt tiếp theo, tâm thần hắn lay động,
ánh mắt nhìn về phía tầng trên bạch tháp.