Bên trong Chấp Kiếm Cung, Hứa Thanh vừa mới trở về, vẫn đang đắm
chìm trong tiếng ca của Linh Nhi, hồi lâu sau mới chú ý tới ngọc giản truyền âm
chấn động, nghe được lời sư tôn nói.
"Linh Nhi, ngươi có muốn quay về Thất Huyết Đồng không?" Hứa Thanh
nhìn Linh Nhi.
"Có nha, ta vẫn còn là người của Tình Báo ti trong Thất Huyết Đồng đấy."
Tiểu bạch xà vui vẻ đáp lại.
Thấy bộ dáng tung tăng của Linh Nhi, trong đầu Hứa Thanh hiện ra từng
đạo thân ảnh quen thuộc bên trong Thất Huyết Đồng, hắn cũng muốn quay về
Thất Huyết Đồng một chuyến, tảo mộ Lục gia.
Còn có cả Lôi đội và Bách đại sư, cũng đã thật lâu không đi tế bái rồi.
Mặt khác, nếu như đã lựa chọn ra ngoài, vậy thì có một việc, Hứa Thanh dự
định phải đi làm một lần.
Vì vậy hắn liền cầm lấy ngọc giản, truyền âm cho sư tôn.
"Sư tôn, hành trình của chúng ta, có thể đi ngang qua Yên Miểu Tộc một lát
hay không?"
"Ta có một kẻ thù, muốn đi báo thù một chút."
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Thanh đã có thù tất báo, luôn luôn như thế.
Ba ngày sau, một chiếc Đại Dực của Thất Huyết Đồng bay lên trên bầu trời
Quận Đô.
Thân cánh màu đen, khí thế uy vũ, căn lầu các ở trên một hòn non bộ, Đại
Dực có thể chứa tới mười vạn tu sĩ.
Thất gia đứng trong lầu các cao nhất trên Đại Dực, bên cạnh lão chỉ có một
người là Hứa Thanh.
Nhưng phía sau của bọn họ, có hơn 1000 tu sĩ đi theo, đây đều là tu sĩ bách
chiến của Chấp Kiếm Cung, do Tư Nam chấp sự thống lĩnh, đây là Cung chủ
Chấp Kiếm Cung Lý Vân Sơn cùng với Diêu Hầu bổ nhiệm.
1000 người này, là hộ vệ Hứa Thanh xuất hành Phong Hải Quận.
Đây là bảo hộ đặc biệt dành cho Hứa Thanh.
Mà Tư Nam Đạo Nhân, ngoại trừ thân phận chấp sự ra, cũng nhiều hơn một
thân phận, đó chính là người vệ đạo.
Lão chịu trách nhiệm hết thảy an nguy trong tương lai của Hứa Thanh.
Trên bầu trời, ngoại trừ Đại Dực, còn có một thân ảnh khổng lồ như ẩn như
hiện, đó là Thanh Cầm.
Nguyên bản Thanh Cầm không có ý định đi theo, nhưng sau khi được Hứa
Thanh nói là đi ăn, tinh thần của nó liền vô cùng phấn chấn, nhanh chóng bay
đến.
Giờ phút này bay ở trên trời, nó đã có chút không kiên nhẫn, phát ra âm
thanh cạc cạc.
Âm thanh vang tận mây xanh, truyền khắp bát phương, khiến cho vô số tu sĩ
cùng phàm tục Quận Đô đều có thể nghe thấy.
Vì vậy trong lúc mọi người đưa mắt nhìn tới, Hứa Thanh hữu chắp tay cúi
đầu cùng với Tư Nam Đạo Nhân cùng với 1000 người sau lưng, lúc này Đại
Dực cũng truyền ra tiếng nổ vang, gào thét bay đi.
Vạn dặm trời quang, cầu vồng đảo qua, dấy lên từng trận rung động tứ tán.
Tốc độ của Đại Dực vốn đã kinh người, càng dưới Thanh Cầm vỗ cánh gia
trì thêm, tốc độ lại càng siêu việt tia chớp, chưa tới một ngày bọn họ đã đi tới
khu vực biên giới Quận Đô, nhìn thấy mảnh sa mạc mênh mông.
Một khắc bay vào, khí thế bàng bạc đến từ Đại Dực cùng với sự hung hăng
đói khát của Thanh Cầm, tạo thành sự túc sát khiến cho bầu trời nơi đây trở nên
mơ hồ, bão cát trên mặt đất bị làm cho dừng lại, nóng bức tựa hồ cũng tiêu tán
không ít bên không khí nghiêm túc sát phạt thế này.
Chỉ có sát ý, lấy Đại Dực và Thanh Cầm làm đầu nguồn, tản ra bát phương.
Nhất là Tư Nam Đạo Nhân trên Đại Dực cùng với 1000 Chấp Kiếm Giả
bách chiến, trên đường bọn họ đã biết được trạm thứ nhất của chuyến này, là
một cái nơi ở của tộc quần Yên Miểu Tộc.
Đối với bọn họ mà nói, sau khi đã trải qua chiến trường tẩy lễ và rèn đúc, đi
qua núi thây biển máu, đối với giết chóc và tử vong, tuy không nói đến độ lạnh
lùng vô cảm, thế nhưng rất khó dấy lên quá nhiều gợn sóng trong lòng bọn họ.
Vì vậy giờ phút này bọn họ cũng rất bình tĩnh, mà càng như vậy, khí thế túc
sát từ trên người bọn họ lại càng có thể trấn áp khắp bốn phương.
Dưới Đại Dực gào thét cùng xâm nhập, tim của các tộc bên trong trong sa
mạc không khỏi nhao nhao đập nhanh.
Coi như là Quang Quái, cũng không dám hiện ra ngoài.
Về phần Yên Miểu Tộc trong sa mạc, đây cũng chẳng phải là một cái đại
tộc, hình thái bọn họ thuộc về mờ mịt, trên cơ bản nơi có sương mù, đều có tộc
quần đó tồn tại.
Cũng chính là cái đặc tính này, khiến cho chi nhánh của Yên Miểu Tộc rất
nhiều.
Mà việc tộc này cấu kết cùng Chúc Chiếu, theo Quận Thừa thất bại, cũng bị
Hứa Thanh cáo tri với Diêu Hầu, cho nên vào nửa tháng trước cũng đã triển
khai tiêu diệt toàn bộ.
Mặc dù chúng nó cũng có ý đồ vãn hồi, ý đồ hóa giải, nhưng không có tác
dụng, nhân tộc trải qua kinh biến từ Quận Thừa hành hạ, cần một chỗ để phát
tiết cảm xúc, mà Chúc Chiếu cũng bị toàn bộ nhân tộc truy nã, những người có
liên quan, khó tránh khỏi chế tài.
Vì vậy từng chi nhánh tộc quần của Yên Miểu Tộc lần lượt bị trấn áp, dù là
có chạy thoát, cũng không nhiều.
Nhưng có một cái tộc thành chi nhánh của Yên Miểu Tộc, được Hứa Thanh
đặc biệt nêu ra.
Chỗ đó chính là lúc hắn vừa truyền tống từ cây Thập Tràng trở về, cảm thụ
được nguy hiểm cực lớn, cho nên đã đi đến khẩn cầu truyền tống, nhưng lại bị
cố ý kéo dài thời gian.
Đến bây giờ Hứa Thanh vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy khi hắn ở bên ngoài thành trì
của tộc quần kia cung kính chờ đợi, cảm nhận được ác ý của đối phương, lúc
đó, ánh mắt của tộc nhân bên trong thành trì kia từ xa nhìn đến Hứa Thanh, đều
mang theo vẻ lạnh lùng.
Cũng chính vì chúng nó kéo dài thời gian, mới khiến cho Hứa Thanh bị Sở
Thiên Quần chặn đường ở biên giới sa mạc, tiến tới có cuộc chiến sinh tử kia,
mà chiến trường lại còn là mảnh vỡ tiểu thế giới của Yên Miểu Tộc.
Nếu như không có Linh Nhi, trận chiến ấy, Hứa Thanh đã vẫn lạc.
Thậm chí sau khi hắn đi ra, còn có thân ảnh Yên Miểu Tộc cực lớn bay lên,
ngưng mắt nhìn về phía hắn.
Thù này, Hứa Thanh thủy chung nhớ kỹ.
Giờ phút này, theo Đại Dực gào thét, Hứa Thanh nhìn qua sa mạc bên dưới,
trong mắt lạnh như băng.
Giống như cảm nhận được cảm xúc của Hứa Thanh, Thanh Cầm ở trên trời
cũng truyền ra âm thanh chói tai.