Cứ như vậy, chiến tích của Hứa Thanh cũng trở nên cực kỳ đẹp mắt, con số
tổng đã đạt hơn 3000, tất nhiên phần lớn đều là công lao của cái bóng.
Đến lúc này Hứa Thanh cũng không dám tiếp tục tăng thêm nữa, hắn cảm
thấy chiến tích như thế này cũng đã không sai biệt lắm dừng lại được rồi.
Hắn lo nếu như mình tiếp tục gia tăng sẽ biến thành quá giả, mà hắn cũng đã
kiểm tra trên bảng danh sách nhiệm vụ tông môn, và phát hiện ra bên trên cũng
có rất nhiều sát tinh, người cao nhất đã giết hơn một vạn, cũng có bảy tám
người giết 7000 tên trở lên rồi, về phần trên 5000 thì còn nhiều nữa.
Nhưng mà Hứa Thanh cảm thấy đa số những người trên danh sách này hoặc
là có thủ đoạn riêng của chính mình, hoặc là đều giết Ngưng Khí, nói cách khác
thì những con số thống kê này hơi giả, quá khoa trương mà cũng quá không hợp
lý.
Dẫu sao thì Hải Thi Tộc cũng không yếu đến như vậy, huống hồ người xếp
vị trí thứ nhất, Hứa Thanh vừa chú ý một chút liền phát hiện người này tên là
Ngô Kiếm Vu, điều này lập tức khiến cho hắn trầm mặc.
Đại khái hắn cảm thấy trong này có giả dối, cho nên có người này ở trên thì
Hứa Thanh cảm thấy cho dù điều tra tới cuối cùng cũng sẽ không tra được chính
mình, dù sao hắn làm nhiệm vụ và quét rất hợp lý, còn những người khác thì
quá giả.
Đương nhiên cũng sẽ có mãnh nhân thật sự, như Hứa Thanh nhìn thấy
người có bài danh thứ hai chính là Nhị điện hạ, giết hơn 8000.
Nhìn bảng danh sách thì Hứa Thanh mơ hồ cảm giác, có lẽ tông môn cũng
nguyện ý thấy loại số liệu này trong trong chiến tranh, một là có thể khiến nhân
tâm phấn khởi, hai là có thể kích thích các đệ tử khác nỗ lực cố gắng hơn nữa,
ba là có thể lộ ra sự cường đại của Thất Huyết Đồng để chấn nhiếp bát phương.
Hứa Thanh hơi trầm ngâm, sau đó hắn vẫn lựa chọn bỏ qua việc càn quét
chiến tích, bắt đầu tìm kiếm nhiệm vụ kế tiếp thích hợp với mình hơn, bây giờ
hắn có chút mệt mỏi, cho nên dự định tìm một chút nhiệm vụ đơn giản một
chút.
Rất nhanh, ánh mắt Hứa Thanh đã tập trung vào một nhiệm vụ hỗ trợ đưa
người rời đi.
Tu sĩ ngọn núi thứ hai lấy luyện đan là chủ yếu, mà đan dược cũng không
phải chỉ có công hiệu là trị liệu và đề cao tu vi, còn có tác dụng như độc đan
cùng với đủ các loại thuốc, trong đó còn có một loại được gọi là cấm đan.
Đan dược được gọi là cấm đan thì thường thường đều được chuẩn bị cho
chiến tranh, được dùng trong chiến tranh vì uy lực của nó cực kỳ quỷ dị và khó
chơi, có đủ loại cấm đan có lực lượng sát thương quy mô lớn đến mức làm cho
tâm thần người khác phải rung động.
Trong đó bao hàm cả dị hoá, bao hàm thu hút, bao hàm dẫn động, đủ các
loại thiên tượng kinh người, mà năng lực của mỗi một chủng cấm đan đều
không giống nhau, phương pháp mở ra cũng không giống nhau.
Giải thích như thế này, cấm đan đều là đan dược bộc phát tức thời.
Cho nên phần lớn cấm đan chỉ được luyện chế ra dạng bán thành phẩm ở
trong tông môn, sau đó khi đến trên chiến trường tìm một vài khu vực đặc biệt
rồi mới hoàn toàn hoàn thành luyện chế đan dược này.
Trong nhiệm vụ lần này, bởi vì bốn phía Nhân Ngư Đảo tồn tại rất nhiều
quần đảo nhỏ, ở trên những quần đảo đó có rất nhiều miệng núi lửa, cho nên nơi
đó đã được lựa chọn làm chỗ luyện đan đầu tiên của tu sĩ ngọn núi thứ hai.
Chỉ là đám Hải Thi Tộc cũng rất là coi trọng đối với việc này, cho nên bọn
chúng cũng đã phân ra một chút chiến lực tạo thành thế công mãnh liệt, đi phá
vỡ phòng tuyến của quần đảo luyện đan mà ngọn núi thứ hai lựa chọn.
Cho nên lúc này liền có nhiệm vụ hỗ trợ di tản khẩn cấp này, nhiệm vụ này
chính là chiêu mộ tu sĩ Trúc Cơ đến hỗ trợ để kéo dài thời gian, đồng thời cũng
hộ tống tu sĩ ngọn núi thứ hai mau chóng di dời khỏi địa phương này.
Ban thưởng của nhiệm vụ cũng rất phong phú, cho 30 vạn linh thạch.
Hứa Thanh nhìn phần thưởng liền có phần động tâm, nếu so với nhiệm vụ đi
vào chiến trường tham gia loạn chiến thì loại nhiệm vụ bảo vệ đồng môn di dời
này có vẻ dễ hơn nhiều, trong lúc Hứa Thanh suy nghĩ, 20 danh ngạch Trúc Cơ
mà nhiệm vụ yêu cầu đã có hơn phân nửa bị người khác tiếp nhận.
Hứa Thanh không chần chờ nữa, lập tức tiếp nhận nhiệm vụ này.
Theo hắn tiếp nhận nhiệm vụ, phần thưởng linh thạch liền được chuyển tới
một phần, cũng lập tức đưa ra tọa độ truyền tống cùng chỉ thị lập tức xuất phát.
Hứa Thanh quét mắt, ngay lập tức bay thẳng đến truyền tống trận, sau khi
nhập tọa độ, thân ảnh của hắn nhát mắt liền tan biến trong tia sáng bao phủ của
trận pháp.
Ngoài phía nam của đảo nhân ngư tộc, trên đại dương mênh mông bao la,
những hòn đạo loại nhỏ liên tiếp nối nhau như những hạt trân châu, những hòn
đảo này đã được hình thành từ lâu, nhưng bởi vì bản thân quá nhỏ mà bên trên
lại còn tồn tại những miệng núi lửa, cho nên không thích hợp để cư trú.
Trên hải đồ của Thất Huyết Đồng, chuỗi hòn đảo này được gọi là quần đảo
Trân Châu.
Giờ phút này ngay trên quần đảo Trân Châu, từng ngọn núi lửa đang bộc
phát, vô số tro bụi núi lửa màu đen đang bay từ trên rồi phủ xuống giống như
những bông tuyết màu đen, nương theo dung nham đỏ thẫm tựa như nước mưa,
tung bay trên toàn bộ quần đảo Trân Châu.
Tuyết màu đen tỏa ra cảm giác khô nóng, mà mưa màu đỏ cũng tỏa ra nhiệt
độ cực nóng, khiến cho quần đảo Trân Châu đã biến thành một cảnh tượng
giống như trong Hoàng Tuyền vậy.
Mà mặt biển bốn phía quần đảo Trân Châu lúc này đang ầm ầm cuộn mình,
những cơn sóng lớn ngập trời từ biển ập đến, bên dưới mặt biển có từng đạo
thân ảnh đi ra, sau đó nhanh chóng bay lên bờ, lao vào bên trong hòn đảo.
Những thân ảnh đi ra từ dưới biển này đều là tu sĩ Hải Thi Tộc.
Theo bọn chúng lên đảo, tràng cảnh giết chóc và kịch chiến lập tức diễn ra
bên trong, tiếng nổ vang và tiếng gào thét lập tức vang vọng bát phương, pháp
lực chấn động và khí tức dị chất trong chớp mắt đều trở nên cực kỳ mãnh liệt.
Mà trên một hòn đảo trong đó, rất nhiều tu sĩ Hải Thi Tộc đã tới khu vực
trung tâm.
Trung tâm của hòn đảo này là một cái sơn cốc, trên mặt đất trải đầy tro bụi
núi lửa màu đen, bên trong thỉnh thoảng còn có nham thạch nóng chảy cực nóng
chảy xuống, khiến cho mọi người trong sơn cốc đều phải mở ra lớp phòng hộ
ngăn cản.
Mà những người ở trong sơn cốc này đều là đệ tử Thất Huyết Đồng, trong
đó thì tu sĩ của ngọn núi thứ hai chiếm đa số, từng người trong bọn họ bây giờ
đều có thần sắc lo lắng, đang không ngừng nhìn về phía những người đệ tử
ngọn núi thứ năm cách đó không xa đang toàn lực sửa chữa hồi phục lại trận
pháp.
Bởi vì hòn đảo này có núi lửa tồn tại, cho nên đệ tử của ngọn núi thứ hai đã
phụng mệnh tới đây mượn địa hỏa để chôn cấm đan xuống dưới, mà đám tu sĩ
Hải Thi Tộc đến cực kỳ đột ngột, thế tới lại vô cùng hung mãnh cho nên bọn họ
chỉ vừa mới chôn xuống cấm đan, còn chưa đợi điều chỉnh một phen đã phải lựa
chọn di dời đi.
Nhưng theo đại quân Hải Thi Tộc xuất hiện, toàn bộ trận pháp nơi đây cũng
đều bị ảnh hưởng, chỉ có thể đến chứ không thể đi, hình như Hải Thi Tộc dự
định biến quần đảo Trân Châu thành một cái bẫy, đồng thời cũng là một cửa
khẩu để đột phá trong trận chiến tranh lần này.
Mà sự thật cũng đúng là như thế, Hải Thi Tộc binh chia làm hai đường, một
đạo đại quân đi đến hòn đảo nhân ngư tộc chỉ là để đánh nghi binh và kiềm chế,
nơi đây mới là trọng điểm chú ý của bọn chúng. Bọn chúng chuẩn bị chiếm cứ
nơi đây, biến quần đảo Trân Châu trở thành bộ chỉ huy tiền tuyến, dựa vào đó
điều tiết để chống lại Thất Huyết Đồng.
Đương nhiên nếu như có đại quân của Thất Huyết Đồng tới cứu viện, vậy
thì Hải Thi Tộc cũng có thể tùy thời cải biến đạo nghi binh đánh tới Nhân Ngư
Đảo biến thành một đạo quân chiến đấu chân thật.
Giờ phút này tất cả truyền tống trận trên hòn đảo này đã bị ảnh hưởng, thậm
chí có vài tòa đã bị Hải Thi Tộc phá huỷ, đồng thời còn có một vài tòa truyền
tống được tu sĩ Hải Thi Tộc cố ý bảo lưu lại vì có mục đích khác.
Bọn họ dự định ngồi ở truyền tống trận ôm cây đợi thỏ, chờ tu sĩ Thất Huyết
Đồng đến cứu viện liền thuận tay mà chém giết, thu được cống hiến của Hải Thi
Tộc.