QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trong mắt Hứa Thanh lóe lên quang mang, phất tay lấy ra ba bình đan.

Đạo Mệnh Thiên Ma Công cũng giống như Quỷ U Đoạt Đạo Công cần có

một khỏa Quỷ U Tâm vậy, nó cũng cần một chút đồ vật đặc thù.

Trước tiên, nó cần tất cả Nguyên Anh của tu sĩ đều xuất hiện, toàn bộ đều

phải trải qua một lần thiên kiếp, trong đó tồn tại một chút Thiên Mệnh.

Đây là cơ sở.

Sau đó thì cần tới vật phẩm bên trong ba cái bình này.

Bên trong cái bình thứ nhất, chính là một cỗ thi thể không đầu của tu sĩ

Nguyên Anh Quỷ U tộc.

Đây là Thất gia tìm rất lâu mới tìm được cho Hứa Thanh, dù sao tộc này

cũng rất hiếm thấy.

Tác dụng của nó là tăng cao năng lực Quỷ U của Hứa Thanh lên, để hắn có

thể đoạt Nguyên Anh của địch nhân ra.

Bên trong cái bình thứ hai là một cái vòng xoáy màu đỏ ngòm, bên trong lộ

ra một cỗ cảm giác thần thánh.

Đây là tủy mà Thất gia luyện hóa xương cá Thần Linh để chiết xuất ra, bởi

vì Thần Linh trong Tiên Cấm đã tử vong, cho nên thứ này đã vô chủ, có thể an

tâm thúc đẩy.

Cách sử dụng cũng rất đặc biệt, cần Hứa Thanh dùng Thiên Đạo Nguyên

Anh dung hợp với nó, sau đó liền có thể dùng lực lượng Thiên Đạo để tách

Thiên Mệnh trong Nguyên Anh của địch nhân ra.

Bên trong bình thứ ba cất giữ mười vạn ác hồn từ Hung Lê.

Lúc trước Bạch Tiêu Trác lấy đi ba cây xương cá, phối hợp với phương

pháp định vị vong hồn của người dân Tử Thanh thượng quốc, cuối cùng mở ra

một cái lỗ hổng thông với Hung Lê, khiến cho rất nhiều ác hồn phủ xuống, mặc

dù rất nhanh liền dịch chuyển tới Cổ Linh giới, nhưng vẫn còn lưu lại một số

bên ngoài.

Những ác hồn này chẳng những hung hăng kinh người, còn có rất nhiều tạp

niệm, ký ức khi còn sống cùng với sau khi chết khiến cho bọn họ thời khắc đều

ở trong trạng thái điên cuồng.

Về sau bị Thất gia lục soát tìm kiếm, liền dung nhập luyện hóa vào bên

trong này cái bình nhỏ đặc thù này.

Một khi tạp niệm của những ác hồn từ Hung Lê trong đó bị luyện hóa,

chúng nó chính là hạt giống của Thiên Ma Thân, mặc dù giết chóc quá nhiều ác

hồn từ Hung Lê sẽ bị dính ký hiệu của Hung Lê, nhưng thân thể Hứa Thanh đặc

biệt, chỉ cần không phải số lượng quá lớn, không có gì đáng lo.

Hứa Thanh nhìn những thứ này, cảm khái trong lòng, cũng lý giải càng sâu

hơn đối với bốn chữ ‘lượng thân mà làm’.

Công pháp Đạo Mệnh Thiên Ma Công này, chẳng khác gì là khiến Hứa

Thanh có đủ toàn bộ năng lực, đã tiến hành tối ưu hóa với trình độ lớn nhất, lại

thêm sự điều chỉnh và nâng cấp, cuối cùng tạo thành phương pháp đặc biệt dành

riêng cho hắn.

"Hết thảy đều đã có đủ, thứ trước mắt cần làm chính là để đạo Nguyên Anh

cuối cùng của ta độ kiếp." Hứa Thanh cảm thụ đạo Nguyên Anh thứ 13 của

mình một chút, có chút cảm ứng trong tối tăm, trong mấy ngày nữa, sẽ có kiếp

tới.

"Còn có một việc, chính là luyện hóa ký ức tạp niệm của những ác hồn từ

Hung Lê."

Hứa Thanh cầm lấy bình nhỏ chứa ác hồn từ Hung Lê, xem xét một phen,

cảm giác tốc độ luyện hóa có chút chậm chạp.

"Cần mất mấy tháng mới có thể..." Hứa Thanh trầm ngâm, rất nhanh, trong

mắt của hắn liền lộ ra quang mang âm u, hắn nghĩ tới một cái biện pháp.

Trong khi đáy lòng của hắn đang cân nhắc tính khả thi của nó, ngọc giản

truyền âm bỗng chấn động, Hứa Thanh xuất ra liền thấy người truyền âm là

Diêu Hầu.

Hứa Thanh trầm mặc mấy hơi, dung nhập thần thức, tôn kính mở miệng.

"Bái kiến Quận Trưởng."

Giọng nói của Diêu Hầu lập tức vang vọng trong tâm thần hắn.

"Hứa Thanh."

"Mộc Nghiệp đã liên hệ lại."

Hai mắt Hứa Thanh ngưng tụ.

"Trước mắt hết thảy đều thuận lợi, Mộc Nghiệp dựa theo yêu cầu của chúng

ta, thúc đẩy giao một cái quận địa của Thiên Phong vương triều, giao cho Phong

Hải Quận chúng ta."

"Bất quá vẫn còn có chút vấn đề, quận địa đó cách Phong Hải Quận chúng

ta hơi xa, cũng không phải là giáp giới, ý nghĩa không lớn."

Diêu Hầu bình tĩnh mở miệng, cũng không nhiều lời, sau khi thông báo về

việc bên Mộc Nghiệp, lão nói cùng với Hứa Thanh một chút bố cục bây giờ của

Phong Hải Quận, bao gồm cả việc ngoại tộc phụ thuộc cùng với chuyện Thất

hoàng tử không hoàn trả lại ba Châu.

Lão lại lấy phương pháp của bản thân, đắp nặn một cái nhìn đại cục cho

Hứa Thanh.

Toàn bộ quá trình đều không nói tới Tử Thổ, cũng không hỏi ý kiến Hứa

Thanh, hai người ngầm hiểu lẫn nhau, mà lời nói của Hứa Thanh cũng thủy

chung mang theo tôn kính.

Phần tôn kính này, để cho Diêu Hầu đang ở Diêu phủ cũng nở một nụ cười

trên mặt.

Lão nhớ lại quá khứ trước kia gặp Hứa Thanh, nhất là sau khi thân phận và

địa vị Hứa Thanh không còn giống nhau nữa, lão phát hiện ra, từ đầu đến cuối

đối phương tựa hồ không có biến đổi bao nhiêu.

"Sơ tâm khó được."

Diêu Hầu thì thào trong lòng, kết thúc nói chuyện cùng Hứa Thanh.

Hứa Thanh bỏ ngọc giản xuống, nhìn về phía Diêu phủ.

Mặc dù phương pháp hành động của Diêu Hầu còn phải chờ thương thảo

thêm vài chỗ, nhưng vô luận như thế nào, một người tâm tư thâm trầm như vậy

tọa trấn Phong Hải Quận, đồng dạng cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy an tâm.

Điều kiện tiên quyết là ngươi phải tin tưởng người đó.

Hồi lâu, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, có Thất gia ở đây, hắn không cần phải

đi suy tư về vấn đề này, mặc dù bên ngoài truyền lại địa vị thân phận của hắn

cực cao, nhưng Hứa Thanh rất rõ ràng, vô luận như thế nào, hiện thực bây giờ

mình cũng chỉ là một tu sĩ cảnh giới Giả Anh.

Nếu như coi việc người khác coi trọng mình, cho rằng trở thành đương

nhiên, như vậy liền mất đi sơ tâm.

Dạng người như vậy, Hứa Thanh không thích, hắn cũng không muốn bản

thân trở thành bộ dáng mà chính mình chán ghét.

Cho nên, hắn đối đãi tất cả đều giống như trước kia, bảo trì tôn kính, bảo trì

cảnh giác, cũng không coi mình trở thành đại nhân vật chỉ có bố cục và tầm

mắt, hắn cố gắng hấp thụ hết thảy tri thức bên ngoài, khiến cho mình trở nên

càng hoàn thiện hơn.

Hứa Thanh thu hồi ngọc giản, nhắm mắt đả tọa, đắm chìm toàn tâm vào

trong việc tu hành.

...

Thời gian cứ như vậy trôi qua.

Ba ngày sau, phía trên bầu trời Chấp Kiếm Cung xuất hiện vòng xoáy kiếp

vân, trong lúc vòng xoáy ầm ầm chuyển động, một đạo thiên lôi bỗng nhiên hạ

xuống, đánh thẳng đến Thư Lệnh điện của Hứa Thanh.

Nguyên Anh thứ 13 của Hứa Thanh cũng ngay thời khắc này bay lên trên

không, nghênh đón thiên lôi.

Trong tiếng nổ vang, lực lượng lôi kiếp tràn ngập chung quanh Nguyên Anh

của Hứa Thanh, hóa thành từng đạo ánh sáng hình cung tứ tán ra, ngay sau đó

đạo thiên lôi thứ hai lấy khí thế cuồng bạo hơn, bỗng nhiên hạ xuống.

Khí thế sát phạt từ trong đạo Nguyên Anh này của Hứa Thanh bốc lên, trong

mắt lộ ra hung ý, chợt ngẩng đầu nghênh đón, trực diện với thiên kiếp.

Âm thanh truyền khắp bát phương, đưa tới mọi người trong Quận Đô chú ý,

nhất là Chấp Kiếm Cung càng là như vậy, bọn họ biết rõ, đây là mệnh kiếp

Nguyên Anh của Hứa Thanh, đệ nhất kiếp lôi, tổng cộng có ba đạo.

Mặc dù khả năng xảy ra ngoài ý muốn là rất nhỏ, nhưng Thất gia và Tử

Huyền ở phương hướng bất đồng cũng ngẩng đầu lên ngóng nhìn, đã làm xong

chuẩn bị ra tay hỗ trợ.

Cho đến khi đạo lôi kiếp thứ ba hạ xuống, bao phủ Nguyên Anh thứ 13 của

Hứa Thanh, theo Nguyên Anh truyền ra một tiếng kêu bén nhọn, thiên kiếp

hoàn thành, mây mù tản đi, hào quang hạ xuống, hình thành khí tức Thiên

Mệnh, tràn vào trong cơ thể Nguyên Anh thứ 13 của Hứa Thanh.

Lần này, khí tức Thiên Mệnh phủ xuống nếu so cùng với lúc kinh biến từ

Quận Thừa trước kia, thì ít hơn rất nhiều, dẫu sao một Nguyên Anh độ kiếp thì

độ khó là nhỏ nhất, cho nên thu hoạch cũng tự nhiên không cách nào so sánh

cùng 12 Nguyên Anh độ kiếp.

Nhưng mà việc này cũng không ảnh hưởng, Đạo Mệnh Thiên Ma công sẽ

giúp cho Hứa Thanh tiếp theo có thể bổ sung đầy đủ khí tức Thiên Mệnh, mà

giờ phút này hắn rốt cuộc đã không còn là tu sĩ Giả Anh nữa.

Trong Thư Lệnh điện, theo Nguyên Anh thứ 13 của Hứa Thanh nhanh

chóng bay trở về, lập tức dung nhập trong cơ thể, Hứa Thanh mở hai mắt ra,

trong mắt lộ ra hào quang màu tím, nhẹ giọng rù rì.

"Nguyên Anh!"

Bình luận

Truyện đang đọc