"Các ngươi có hiểu không?"
"Muốn cải biến trạng thái một cây dược thảo, không cần dứt khoát hẳn hoi,
cũng không cần ngắt lấy sau đó dùng âm dương điều hòa chuyển hóa bên ngoài,
theo lão phu xem ra, thứ nó cần chính là im lặng tỉ mỉ gọt giũa."
"Ngươi bất tri bất giác cải biến vị trí hoàn cảnh của nó, cải biến chất dinh
dưỡng mà nó cần, khiến nó hồn nhiên không biết chậm rãi hấp thu, sau đó ảnh
hưởng từ bên trong."
"Chuẩn xác mà nói, không phải ta cải biến trạng thái của nó, mà nó tự dùng
lực lượng của mình để cải biến trạng thái của bản thân, việc ta làm, chỉ là sáng
tạo ra một cái phương hướng dẫn dắt và hoàn cảnh chất dinh dưỡng mà thôi."
Quận Thừa mỉm cười mở miệng, trong mắt mang theo vẻ động viên, nhìn
qua mọi người trong đại điện nhao nhao lâm vào trầm tư.
"Đây chính là dàn giáo mà ta truyền thụ cho các ngươi, các ngươi lấy cái
này làm cơ sở, lại đi quan sát đạo thảo mộc, sẽ làm chơi ăn thật."
"Cái học vấn này, trong bảy ngày tiếp theo mỗi ngày ta đều sẽ giảng giải cho
các ngươi một chút, nếu bảy ngày sau các ngươi không thể nắm giữ, cũng có thể
tiêu hao quân công của các ngươi, tới phủ Quận Thừa tìm ta học tập."
Nói xong, Quận Thừa đứng dậy đi ra ngoài.
Mọi người nhao trong đại điện nhao nghiêm nghị, cúi đầu về phía Quận
Thừa.
Hứa Thanh cũng là như thế, đối với hắn mà nói, khóa học này cho hắn một
cái dẫn dắt rất lớn.
Theo Quận Thừa rời đi, chương trình học hôm nay cũng đến đây là kết thúc,
mọi người nhao nhao ra khỏi đại điện.
Giờ phút này hoàng hôn đã trôi qua, bên ngoài đã xuất hiện trăng sáng.
Ánh trăng hôm nay rất đẹp, bầu trời không mây, ánh trăng sáng tỏ tựa như
ngân hà tung bay.
Hứa Thanh và đội trưởng đang định cùng nhau rời khỏi, chuẩn bị trở về
phân tông, mới ra đại điện là sau lưng liền truyền đến tiếng cởi mở của Khổng
Tường Long.
"Hứa Thanh."
"Mọi người về sau đều là chiến hữu, ta muốn mời ngươi đi uống rượu, ta
không thích vòng vèo lượn quanh, ta muốn kết giao bằng hữu cùng ngươi."
"Với cả mấy người bạn từ nhỏ của ta cũng rất tò mò về ngươi, ngươi vừa tới
Quận Đô, có lẽ cũng không hiểu rõ về Chấp Kiếm Cung, tý nữa ta sẽ kể cho
ngươi một chút."
"Ngươi thấy thế nào?"
Hứa Thanh nghe vậy liền dừng bước chân lại, quay lại nhìn Khổng Tường
Long đi tới, trên mặt đối phương mang chân thành, nụ cười lại càng là như vậy,
phía sau là đám người Sơn Hà Tử.
Hứa Thanh do dự, đối phương mời chân thành như thế, hắn cũng hoàn toàn
dự định tìm hiểu rõ Chấp Kiếm Giả thêm một chút, nhưng mà đối phương tựa
hồ có chút không chào đón đối với đội trưởng.
"Trần đạo hữu, nếu như ngươi có đủ thời gian....." Khổng Tường Long
nhìn như cẩu thả, nhưng đây chẳng qua là do tính cách cho phép, gã chỉ là
không muốn động não mà thôi, nhưng không có nghĩa là gã ngu dốt, giờ phút
này tự nhiên nhìn ra nguyên nhân Hứa Thanh do dự.
Vì vậy liền đè xuống đề phòng trong lòng đối với Trần Nhị Ngưu, nhàn nhạt
mở miệng.
"Có thời gian!" Đội trưởng ho khan một tiếng, rất hài lòng với cách làm của
Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu.
Khổng Tường Long cũng không quá để ý là có nhiều thêm một người hay
không, nghe vậy liền cười ha ha về phía Hứa Thanh, đúng lúc một đoàn người
đang muốn ly khai, Dạ Linh liền giữ chặt lấy Thanh Thu vừa muốn ly khai.
Thanh Thu bất đắc dĩ, chỉ có thể đi cùng nhau.
Cứ như vậy, bảy người bọn họ tựa như một tiểu đoàn, bay ra khỏi Chấp
Kiếm Cung.
Ở phía sau bọn họ, Trương Ti Vận vừa đi ra từ Học Thức Điện, nhìn một
màn này, hừ lạnh một tiếng và tự mình rời đi.
Đám người Khổng Tường Long từ nhỏ lớn lên ngay trong Quận Đô, tự
nhiên rất quen thuộc đối với nơi uống rượu ở đây, nhưng mà bọn họ cũng không
lựa chọn chỗ xa hoa, mà chọn một nhà tửu phường tầm thường.
Thực khách bên trong không nhiều lắm, chủ quán là một đôi phu phụ, hiển
nhiên là người quen thuộc với đám Khổng Tường Long, lúc bưng đồ ăn ra nhìn
thấy bọn họ tới liền lập tức nở nụ cười.
"Tiểu Khổng tới rồi đó à, lần này lại có thêm mấy vị bằng hữu mới?"
"Chu thúc Chu thẩm." Sau khi Khổng Tường Long chào liền vội vàng chạy
tới bê bàn đồ ăn qua, giúp đỡ đưa đến bàn bên cạnh, thực khách trên bàn nhìn
thấy một nhóm Chấp Kiếm Giả bọn họ, cũng không sợ hãi mà tươi cười trêu
ghẹo.
"Tiểu khổng lại tới phụ giúp à?"
"Đúng vậy, vừa làm việc lặt vặt vừa uống rượu." Khổng Tường Long nở nụ
cười, sau khi đặt bàn đồ ăn xuống, lại lấy một chút rượu đi về phía Hứa Thanh.
"Các ngươi đứng đấy làm gì vậy, ngồi xuống đi, rượu nơi này là ta cất,
không hề pha lẫn nước." Khổng Tường Long lôi kéo mọi người, tìm một cái bàn
ngồi xuống, lấy rượu cất kỹ ra, bộ dáng rất giống chủ quán.
Một màn này khiến Thanh Thu cảm thấy rất kỳ dị, Hứa Thanh cũng nhìn
Khổng Tường Long nhiều thêm vài lần, chỉ có đội trưởng là một bộ ta đã biết từ
trước.
Khổng Tường Long vừa muốn mở miệng, một bàn thực khách khác hô hào
tính tiền, gã liền vội vàng đứng dậy chạy tới, động tác rất thuần thục, tựa như
không phải người long hành hổ bộ hôm ấy ở ngoài Chấp Kiếm Cung.
"Khổng đại ca nghèo khổ từ nhỏ, khi còn bé làm tạp dịch trong Chấp Kiếm
Cung, khi đó còn kiêm thêm mấy công việc lao động đơn giản ở bên ngoài để
kiếm thêm linh tệ." Dạ Linh liếc mắt nhìn đám người Hứa Thanh, mở miệng
giải thích.
"Gã đã làm tiểu nhị ba năm trong gian tửu phường này, sau khi tu hành phải
ra ngoài làm nhiệm vụ nhiều hơn mới nghỉ việc, nhưng mỗi lần chúng ta tụ họp
đều chọn nơi đây, bởi vì Chu thúc và Chu thẩm đối với gã rất tốt."
"Khổng đại ca, là một người nhớ tình bạn cũ." Sơn Hà Tử ở bên cạnh, lạnh
lùng mở miệng, nhưng thần sắc vẫn bảo trì sự âm trầm theo bản năng.
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn Khổng Tường Long bận rộn, người như vậy, hắn
từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua.
Rất nhanh Khổng Tường Long liền chạy trở về, sau khi ngồi xuống liền cầm
bầu rượu lên, cười ha ha về phía mọi người.
"Hôm nay vui vẻ, nhận thức bằng hữu mới, nào, các huynh đệ, chúng ta
cùng uống một ly!"
Đám người Sơn Hà Tử giơ bầu rượu lên, Hứa Thanh, đội trưởng và Thanh
Thu cũng cầm bầu rượu lên, sau khi mọi người nhìn nhau một cái, liền cùng
nhau uống xuống.
Đều là người trẻ tuổi, uống rất nhanh, mặc dù đối với tu sĩ mà nói, rượu
không có gì, nhưng cuối cùng cũng vẫn có thể dấy lên bầu không khí, nhất là
Khổng Tường Long, vui cười cởi mở, rất là nhiệt tình.
Dưới gã thúc đẩy, bầu không khí dần dần không hề đơn điệu giống như lúc
đầu.
Mà sự phóng khoáng của Khổng Tường Long cũng được nhìn ra từ cách gã
uống rượu, gã rõ ràng cho thấy mình là một người quan tâm rượu, một bình lại
tiếp một bình.