QUANG ÂM CHI NGOẠI

Mặt trời xuất hiện ở phía chân trời, từ từ bay lên, ánh mặt trời chiếu vào đại

địa, những nơi đi qua, hết thảy bóng tối lập tức hòa tan, ánh sáng phân tán khắp

nơi.

Đầu đường Quận Đô cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Trên đường đi tới nhà ngục, Hứa Thanh vừa đi về phía trước, vừa cảm thụ

tòa Thiên Cung thứ năm trong cơ thể.

Đồ đằng công pháp Hoàng cấp trên người hắn vẫn còn, chiến lực gia trì

cũng không bởi vì Kim Ô Luyện Vạn Linh dung nhập vào tòa Thiên Cung thứ

năm mà tan biến.

Bản thân công pháp Hoàng cấp này vẫn cung cấp đủ lực lượng một Cung

như cũ.

Nhưng uy lực rõ ràng càng lớn hơn, tòa Thiên Cung thứ năm cũng là như

thế.

Thậm chí có thể nói, nếu hắn gặp phải người đồng dạng cũng có đủ năm tòa

Thiên Cung, dưới tình huống không tính tới bất luận công pháp và pháp bảo, chỉ

nhìn từ căn bản sau cùng, như vậy thì dù đối phương là hạng người kinh diễm

tuyệt luân, nhân tài kiệt xuất nhất vạn tộc, Hứa Thanh so sánh cùng bọn họ,

cũng không kém chút nào.

Nếu so sánh với người phía dưới nhân tài kiệt xuất mà nói, năm tòa Thiên

Cung của Hứa Thanh đã vượt xa đối phương.

Bởi vì bất luận một tòa Thiên Cung nào của hắn đều kinh thiên động địa,

không nói độc nhất vô nhị, nhưng cũng không kém nhiều lắm.

Hai ngọn mệnh đăng biến thành Mệnh Cung, độc đan hình thành một Cung,

Tử Nguyệt Thiên Cung, còn có Kim Ô Long Liễn Cung hôm nay nữa.

Đây, chính là tất cả nội tình mà một đường Hứa Thanh đi đến bây giờ tạo

thành.

Từng thứ, đều là do hắn liều mạng mới đoạt được.

Mà một người cường hãn, sẽ rất hiếm khi đột nhiên mà có, phần lớn đều là

góp tiểu thành đại, không ngừng tích lũy mà thành.

Hứa Thanh, chính là như vậy.

Cho nên, hắn mới có thể chiến đấu vượt Cung.

Trong lúc cảm giác Thiên Cung, giờ phút này tâm tình Hứa Thanh rất tốt,

lúc đi ngang qua một cửa hàng ăn sáng, ý vị của nơi này không khỏi khiến hắn

bỗng nhớ tới cửa hàng bán bánh quẩy trong Thất Huyết Đồng.

"Cũng không biết lúc nào có thể trở về."

Hứa Thanh thì thào trong lòng, nhìn về phía Nghênh Hoàng Châu, hắn có

chút nhớ Thất gia cùng với lão tổ Huyết Luyện Tử, còn có cái cửa hàng ăn sáng

từ Thất Huyết Đồng cùng nhau đi tới Liên Minh Bát Tông.

Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, đi về phía cửa hàng ăn sáng kia, ngồi xuống gọi

một phần, sau khi ăn vào, trên mặt của hắn lộ ra vẻ thỏa mãn, mặc dù ý vị

không bằng cửa hàng trong trí nhớ, nhưng vẫn tạm được.

Mà trong lúc hắn ăn bữa sáng ở đây, tiểu nam hài cũng ngồi xổm cách đó

không xa, trơ mắt nhìn Hứa Thanh.

Hình như nó cảm thấy rất nhàm chán, nó quan sát trái phải, nhìn qua đường

phố hối hả, nhìn một chút, bỗng nhiên ánh mắt của nó ngưng tụ lại, rơi vào

trong một căn phòng trên tầng hai cách đó không xa.

Trên cửa sổ lầu các, hình như vừa có một bóng người đứng ở nơi đó, dùng

một loại ánh mắt oán độc nhìn về phía Hứa Thanh.

Tiểu nam hài hiếu kỳ, thân thể nhoáng một cái tan biến.

Lúc nó xuất hiện đã ở trong lầu các, cũng nhìn thấy một nữ tử tướng mạo rất

đẹp, đang răn dạy một vị thanh niên.

"Phế vật, Hứa Thanh chẳng những là thư lệnh đi theo Cung chủ, càng đã trở

thành binh sĩ của Hình Ngục Ti, mà ngươi lại chỉ là một tên văn chức, sửa sang

lại văn thư!"

"Ngươi rõ ràng còn bình tĩnh tiếp nhận, ngạo khí của ngươi đâu, thân là đệ

nhất nhân thế hệ này của Nghênh Hoàng Châu, tôn nghiêm của ngươi đâu, vì

sao ngươi không đi tìm sư tổ của ngươi!"

Người bị giáo huấn khiển trách, là Trương Ti Vận.

Mà nữ tử trong mắt tiểu nam hài, tự nhiên là mẫu thân của Trương Ti Vận,

Diêu Vân Tuệ.

Bởi vì thân phận của mình, cho nên khi ả đi đến Chấp Kiếm Cung sẽ vô

cùng mẫn cảm, mà có mấy lời cũng không thể dùng ngọc giản để nói, cho nên

hôm nay ả mới hẹn sư tổ Trương Ti Vận gặp mặt ở đây, nhưng trên đường lại

nhận được gia tộc truyền âm cho mình, thông báo về lời cảnh cáo của Cung chủ

Chấp Kiếm Cung.

Mà gia tộc cũng nghiêm túc cảnh cáo ả, không nên gây sự với Chấp Kiếm

Cung.

Điều này khiến cho đáy lòng Diêu Vân Tuệ rất không thoải mái, vừa rồi lại

bỗng nhìn thấy Hứa Thanh, khiến cho ả lại càng thêm chán ghét, vì vậy khi nhìn

tới nhi tử của mình, đáy lòng liền dâng lên lửa giận.

Trương Ti Vận cúi đầu, trong lòng càng hận Hứa Thanh hơn, mỗi một lần

mẫu thân cầm Hứa Thanh ra so với gã, lại càng khiến cho lệ khí trong nội tâm

gã càng lúc càng nồng đậm thêm.

Mà trên thực tế thì gã đã đi tìm sư tổ, nhưng ánh mắt đối phương nhìn gã rất

kỳ quái, gã cũng không biết là vì sao, nhưng giờ phút này đối mặt với lửa giận

của mẫu thân, gã cũng không dám giải thích, chỉ có thể lặng lẽ thừa nhận.

Mặt khác, gã cảm thấy thật ra mình làm công việc sửa sang lại văn thư cũng

không phải không có chỗ tốt, tối thiểu nhất một tháng này gã cũng đã tìm ra

mấy chỗ người khác sơ sẩy nhớ lầm, còn được bên trong Ti khen ngợi.

Nhưng gã biết rõ, mình không thể nói điều này ra.

"Thật ra, ở bên Nghênh Hoàng Châu vẫn tốt hơn một chút." Trương Ti Vận

than nhẹ trong lòng.

Mẫu thân của gã mắng chửi một hồi, đột nhiên lấy ra ngọc giản truyền âm,

rất nhanh sắc mặt liền biến thành càng thêm âm trầm, cuối cùng rặc rặc một cái,

trực tiếp bóp nát ngọc giản.

"Có công chuyện bận rộn? Rõ ràng đã hẹn từ mấy ngày hôm trước rồi, hết

lần này tới lần khác tới lúc này lại từ chối, là do pháp chỉ mà Cung chủ Chấp

Kiếm Cung phát ra sao!"

"Người Thái Ti Tiên Môn, cả đám đều không có tâm huyết, thật quá ngu

xuẩn!" Sắc mặt Diêu Vân Tuệ vô cùng khó coi, giận dữ mắng mỏ.

Trương Ti Vận thầm than trong lòng, nhẹ giọng mở miệng.

"Mẫu thân....."

"Cút!" Diêu Vân Tuệ lạnh giọng nói.

Trương Ti Vận trầm mặc hồi lâu, đứng lên cúi đầu về phía mẫu thân, quay

người rời khỏi, thần sắc càng ngày càng cô đơn, nội tâm lại càng hận Hứa

Thanh.

Cho đến khi đi tới đầu đường rất xa, thân thể của gã bỗng nhiên run rẩy, cảm

thấy giống như trời đất quay cuồng, lập tức chống một tay vào bên vách tường.

Trong mắt bỗng lập lòe xuất hiện một tia hư ảnh Hồng Nguyệt, trên mặt

xuất hiện vẻ dữ tợn, nhưng chỉ chợt hiện một cái liền lập tức trôi qua.

Sau một lúc lâu gã mới khôi phục lại.

"Là công pháp xảy ra vấn đề sao? Đây đã là lần thứ bảy ta có loại cảm giác

mê muội này rồi." Sắc mặt Trương Ti Vận khó coi, trầm ngâm một phen rồi tiếp

tục đi xa.

Mà bên trong tòa lầu các, tiểu nam hài không có quan tâm Trương Ti Vận

vừa rời đi.

Nó đứng bên người Diêu Vân Tuệ, lực chú ý đều đặt ở trên người đối

phương, tò mò quan sát và trong mắt lộ ra vẻ suy tư, hình như nó đang phân tích

xem ả có ác ý đối với Hứa Thanh hay không.

Diêu Vân Tuệ ngồi ở trên ghế, giờ phút này toàn bộ phẫn nộ trên mặt của ả

lại toàn bộ tan biến, thậm chí còn bưng bát canh hạt sen trên bàn uống một

ngụm.

Động tác rất ưu nhã, giống như người tức giận thất thố lúc trước với Trương

Ti Vận không phải là ả.

"Vận nhi, mẫu thân cay nghiệt hung ác, là vì muốn kích thích ra sự cố chấp

và tâm huyết của ngươi, hy vọng ngươi có thể thành tài, năm đó phụ thân ngươi

chưa đủ quyết đoán, không biết dụng tâm lương khổ của ta."

Diêu Vân Tuệ thì thào trong lòng, trong mắt lộ ra một tia âm lãnh.

"Hứa Thanh, ngươi chiếm tạo hóa của Vận nhi, làm hỏng mất triển vọng của

nó, đương nhiên ta sẽ không bỏ qua việc này, bên trong Quận Đô ta không làm

gì được ngươi, nhưng chỉ cần ngươi rời khỏi Quận Đô, ta có rất nhiều biện pháp

để cho ngươi có tội danh trên lưng, ta cũng không cần giết ngươi, ta muốn để

cho Vận nhi trông thấy kết quả của ngươi, từ đó dâng lên sự tin tưởng."

Bình luận

Truyện đang đọc