QUANG ÂM CHI NGOẠI

“Dạ!” Ba thân vệ giáp vàng trầm thấp đáp lại rồi từng người giơ tay lên, ánh

đao lóe lên, ba cái đầu bị giơ lên, ba thi thể không đầu biến thành máu loãng, ba

cái đầu cũng lần lượt biến thành tro bụi.

Sau đó, Nhân Hoàng chậm rãi đứng dậy từ trên long ỷ.

Hắn vừa đứng dậy, chúng công trong đại điện lập tức cúi đầu xuống, người

nào người nấy đều đứng trang nghiêm.

Những người mặt triều phục Thiên Hậu màu đen đang ngồi khoanh chân

cũng đứng lên.

Hứa Thanh cũng như vậy, hắn đứng nghiêm trang, khống chế dao động cảm

xúc trong nội tâm, không hề hiện ra trên mặt.

“Hứa Thanh quận Phong Hải.”

Nhân Hoàng nhàn nhạt lên tiếng.

Hứa Thanh bước về phía trước một bước rồi xoay người sang hướng Tây,

khom người chắp tay.

“Khanh cai trị quận Phong Hải, lý an Thánh Lan, bình loạn Hắc Linh, thủ

thiện thản nhiên, bảo vệ vùng đất của Nhân tộc, bảo vệ ranh giới. Nay phong

Thánh Lan Vực tôn, ban Thiên Hậu y trượng, đợi sau khi Thái Học chứng nhận

sẽ chính thức phong làm Thiên Hậu.”

Giọng nói của Nhân Hoàng vang vọng, thiên địa bên ngoài nổ vang, từng

tiếng long ngâm truyền tới, phun ra nuốt vào ánh sáng.

Càng có từng dòng khí vận vô hình hội tụ tới từ bốn phương tám hướng rồi

tràn vào đại điện hoàng cung, bao phủ lấy Hứa Thanh. Thậm chí vào giây phút

này, mây mù trên tinh cầu Cổ Hoàng phía sau hoàng cung cũng quay cuồng, khí

vận tràn ra bay thẳng đến chỗ Hứa Thanh.

Rất nhanh sau đó, khí vận bên cạnh hắn đã trở nên nồng đậm, toàn thân phát

ra ánh sáng năm màu, huyền long trên quần áo càng lao ra khỏi triều phục bay

một vòng, nuốt khí vận vào bay lên không trung, truyền ra tiếng long ngâm với

thiên hạ.

Đây là sắc phong chính thống của Nhân tộc!

Đại biểu cho bắt đầu từ giây phút này, Hứa Thanh sẽ được khí vận chính

thống của Nhân tộc che chở.

Mà đây còn chỉ là sắc phong Vực tôn, dựa theo ý trong lời nói của Nhân

Hoàng, Hứa Thanh chỉ cần tới Thái Học rèn luyện một chuyến là có thể chính

thức sắc phong làm Thiên Hậu.

Có thể tưởng tượng được tới lúc đó, khí vận sẽ càng đáng ngạc nhiên hơn.

Dưới cầu Thải Hồng ngoài hoàng cung, Đội trưởng và Tử Huyền đang ngồi

trên gác mái chờ đợi Hứa Thanh. Lúc này nhìn thấy điềm lành trong thiên địa,

Tử Huyền khẽ gật đầu, nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy hơi ít khí vận.

“Chỉ mới có năm màu, chưa tới bảy màu, cũng chưa xuất hiện lọng khí vận,

càng không có bóng dáng tiên hiền… Nhân Hoàng hơi keo kiệt.”

Nhưng lúc này, Đội trưởng ngồi bên cạnh đã thèm sắp chảy nước bọt. Nhìn

số lực lượng khí vận đó, trái tim hắn đập thình thịch.

“Nhiều khí vận như vậy… Nếu ta nuốt vào thì lập tức có thể cởi bỏ từ ba

phong ấn trở lên, ta cũng muốn vào triều!!”

Người nhìn thấy cảnh tượng điềm lành này không chỉ có Đội trưởng và Tử

Huyền, toàn bộ Nhân tộc trong Hoàng Đô chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy

những thay đổi trong thiên địa. Trong khoảng thời gian ngắn, những giọng nói

ồn ào rộn ràng vang lên từ các nơi.

Lúc này, trong đại điện hoàng cung, tất cả mọi người đều chắp tay chúc

mừng Hứa Thanh. Trong lòng Hứa Thanh cũng nổi sóng to gió lớn. Giây phút

này, hắn cảm nhận được tu vi trong cơ thể cũng tăng tốc vận chuyển.

Khí vận với loại trình độ này có thể tăng thêm vào sức chiến đấu, khiến cho

khi hắn đứng trong khu vực của Nhân tộc sẽ mạnh hơn khi ở những nơi khác.

Thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được, không bàn đến người bình thường, số

lượng Nhân tộc càng nhiều thì hạn mức thêm vào sẽ càng nhiều.

Hứa Thanh hít sâu một hơi rồi hành lễ với Nhân Hoàng theo lễ nghi.

Dù người đứng sau cuộc ám sát là ai, việc chém đầu tội phạm ngày hôm nay

là diễn kịch hay là thật thì đều là chuyện sau này cần điều tra.

Thánh chỉ sắc phong vừa rồi của Nhân Hoàng đã đánh dấu chấm hết cho vụ

án ngày hôm ấy.

Hứa Thanh cũng hiểu rằng, thánh chỉ sắc phong của Nhân Hoàng mới là

tăng thêm thật sự với mình.

Còn về chân tướng là gì, mỗi người một ý, có một số chuyện, điểm đến là

dừng lại càng sâu xa hơn thật sự lật lên.

Huống hồ… Hứa Thanh có thể cảm nhận được Nhân Hoàng đang đánh một

ván cờ lớn với người nào đó.

Căn cứ vào chuyện ngày hôm nay và lời nhắc nhở của Hồ Ly Bùn, trong

lòng Hứa Thanh đã biết người đó chính là quốc sư, người rất thể là Tử Thanh

Thái Tử!

Hắn bị ám sát ở Hoàng Đô, người đứng sau có thể là Nhân Hoàng, cũng có

thể là quốc sư. Nhưng mục đích không phải ám sát, mà là đánh cờ.

“Vậy là một bên đã đi một bước, dựa theo cách đánh cờ thì bên khác cũng

sắp đi một bước rồi…”

Khi Hứa Thanh đang suy nghĩ thì điềm lành do khí vận biến thành bên

ngoài đã hơi hoãn lại. Giọng nói của Nhân Hoàng lại vang lên, hoàng cung dao

động, truyền ra bên ngoài, vang vọng toàn bộ thiên địa Hoàng Đô.

“Trẫm còn có một chuyện khác muốn báo cho người dân.”

“Đông Đỉnh Thiên Vương thắng trận, đánh hạ Hắc Thiên Hoàng Đô, hơn

một nửa lãnh thổ của Hắc Thiên đại vực đã nạp vào vực của Nhân tộc chúng

ta!”

“Ngày trẫm đăng cơ từng hứa hẹn với Chấp Kiếm Đại Đế, cuộc đời này sẽ

làm Nhân tộc hưng thịnh, trẫm đã làm được, tộc Hắc Thiên ức hiếp tiên hoàng,

trẫm sắp diệt trừ!”

“Hôm nay ăn mừng ranh giới tộc chúng ta mở rộng, trẫm sẽ mở truyền thừa

tinh cầu Cổ Hoàng, làm tuấn kiệt và hoàng tử trong tộc chúng ta tham ngộ cổ

đạo!”

“Nếu có nhi lang nào nhận được truyền thừa của Đại Đế, trẫm sẽ tặng cho

người đó long bội!”

Giọng nói của Nhân Hoàng vang lên trong Hoàng Đô như thiên lôi, dao

động tạo thành như sóng to ngập trời, dời non lấp biển, khiến cho nội tâm của

vô số thiên kiêu Nhân tộc nghe thấy đều nổi sóng vạn trượng.

“Lần mở truyền thừa tinh cầu Cổ Hoàng trước đó đã là ba trăm năm trước!”

“Lần này, ta bắt buộc phải có được truyền thừa!”

Từng luồng khí tức lập tức bùng lên từ tám hướng.

Bình luận

Truyện đang đọc