QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Chỉ cần ta tử vong, hoặc là tâm niệm vừa động, liền có thể tiếp dẫn mẫu

Thần của ta phủ xuống nơi đây." Dưới luồng Thần uy này, thân thể Hứa Thanh

run rẩy, nhưng điên cuồng trong mắt vẫn không giảm chút nào, lớn tiếng mở

miệng.

"Nếu như Thần trông thấy tồn tại như ngươi, nhất định sẽ rất vui vẻ, đến lúc

đó, ngươi chính là thức ăn!"

Giọng nói Hứa Thanh vang vọng, vào thời khắc này Thần uy càng mãnh liệt

hơn, thiên địa rung động lắc lư, những thi hài ác hồn hoảng sợ chung quanh hắn

nhao nhao phát ra tiếng gào thét bén nhọn.

"Lui ra! Nếu dám tiến lên nửa bước, ta liền tiếp dẫn mẫu Thần phủ xuống

giới này!"

Hai mắt Hứa Thanh tràn ngập tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm khe hở trên

bầu trời, hung hăng nắm Thần nguyên trong tay, tạo thành tín hiệu, Tử Nguyệt

trên bầu trời chiếu rọi mãnh liệt hơn.

Đây, chính là đòn sát thủ của Hứa Thanh!

Cũng là sự kiên quyết trong lòng khi hắn quyết định tới nơi này để tìm kiếm

một phần hồn khác của Linh Nhi.

Đó là lý do mà lúc trước hắn đã tràn ra lực lượng Tử Nguyệt, để cho nó bay

lên trên không.

Sau đó trên đoạn đường này, hắn đã không ngừng thôi phát Tử Nguyệt,

khiến cho nó càng ngày càng đậm.

Tất cả mọi việc, cũng là vì giờ khắc này!

Lấy cớ Hồng Nguyệt phủ xuống, uy hiếp Cổ Linh Hoàng!

Từ xa nhìn lại, cảnh tượng một màn này vô cùng chấn nhiếp tâm thần.

Bốn phía Hứa Thanh tràn ngập vô cùng vô tận thi hài ác hồn, cung điện màu

đen ngay phía trước giống như một cái đầu lâu ác Thần.

Mà khe hở trên bầu trời là đầu nguồn của Thần uy!

Giờ phút này, theo lời nói của Hứa Thanh vang vọng, theo Tử Nguyệt chấn

động khuếch tán sinh ra tín hiệu, cái khe bầu trời trong, truyền ra tiếng gầm giận

dữ.

Không giống với tiếng thiên lôi vang vọng sinh ra gào thét lúc trước, đây

chính là tiếng gào thét đầu tiên chân chính của con mắt trên bầu trời sau khi

Hứa Thanh xuất hiện.

Trong tiếng gào to vang vọng, toàn bộ thi hài ác hồn bốn phía chung quanh

Hứa Thanh dạt ra một con đường!

Đi thông hoàng cung, đi thông núi máu thịt!

Hứa Thanh mặt không cảm xúc, giơ Tử Nguyệt lên cao, nhìn qua con đường

phía trước, cất bước đi đến.

Hai bên hắn là thi hài ác hồn bộ dạng dữ tợn, hung tàn tột cùng.

Nhưng bây giờ Hứa Thanh đã không để trong lòng những thứ này, nhìn theo

con đường này, hắn đi qua tất cả ác quỷ, đi qua vô số cỗ thi hài, thối lui trước

mặt Thần uy, cuối cùng hắn từ trong rập rạp vô số bao vây đi ra, đi đến trước

hoàng cung.

Đứng ở nơi đó, Hứa Thanh trầm mặc một hơi, bỗng nhiên bước vào bên

trong, một đường đi tới nơi cuối cùng của hoàng cung, đi trên bậc thang núi

máu thịt.

Từ đầu đến cuối, tay của hắn cũng không bỏ xuống chút nào, sự kiên quyết

cùng điên cuồng mà hắn biểu lộ không có giảm bớt nửa điểm.

Cứ như vậy Hứa Thanh giẫm lên bậc thang, từng bước trèo lên đỉnh ngọn

núi máu thịt, đứng ở phía trên đỉnh núi.

Từ đó, nhìn thiên địa xa xa.

Cuối cùng hắn đã có thể nhìn càng rõ ràng hơn nữa.

Giờ phút này bầu trời tồn tại hai loại màu sắc.

Một loại là màu mờ nhạt vốn có ở bên trong mảnh đại thế giới này, nó tràn

ngập gần như chín thành của bầu trời, mơ hồ có thể thấy được vô số sương mù

cuộn mình, huyễn hóa ra một cái mặt quỷ đầu rồng dữ tợn.

Chúng nó gào thét ở trên trời, liên tiếp tạo thành sấm rền, thỉnh thoảng hiện

lên sấm sét chiếu sáng mặt đất, chiếu sáng dưới núi máu thịt, chiếu sáng vô biên

vô hạn thi hài và biển hồn.

Còn có từng con phi cầm hư thối quanh quẩn gào thét ở trên trời, mang theo

vẻ hung hăng khóa chặt Hứa Thanh, rõ ràng hai mắt nâu đen của chúng nó lộ ra

tử khí nồng đậm, nhưng trên thân thể mục nát vẫn tràn ra chấn động Thần Tính,

hiển nhiên bất luận một con nào, khi còn sống đều là Thánh Thú.

Mà hơn nữa là long xà, long trong mây mù trên bầu trời, xà trong mặt đất

thịt thối, toàn bộ hiển lộ ra.

Giờ phút này Minh Hà ở nơi xa sôi trào, tất cả tồn tại cổ xưa chôn xuống

trong nước sông, trong một cái chớp mắt đều bị kích thích thức tỉnh, nhao nhao

từ trong sông bay ra.

Có thể thấy sương mù ngàn trượng, có thể thấy máu thịt thi tướng...

Thậm chí chỗ xa hơn, ở giữa thiên địa huyễn hóa ra vô số chiến xa cùng

ngọn cờ sương mù, sát khí bốc lên, phô thiên cái địa.

Một màn này, nhìn thấy mà giật mình.

Mà nơi đây, chỉ là một trong đông đảo tế đàn bằng máu thịt trong mảnh đại

thế giới này mà thôi, bởi vậy cũng có thể tưởng tượng ra, Cổ Linh tộc đã từng

cường thịnh và giàu có như thế nào.

Về phần một loại màu sắc khác trên bầu trời, là màu tím đến từ bên ngoài.

Màu tím này chiếm cứ phạm vi rất nhỏ, nhưng vô cùng nồng đậm, giống

như một cây đinh ghim chặt vào nơi đây, dù là bị đám màu u ám quay chung

quanh nhưng vẫn tràn ra phong mang thuộc về mình như cũ.

Tia sáng hóa thành một nhúm, toàn bộ hội tụ tới đỉnh núi máu thịt, không

ngừng chiếu rọi cùng với Tử Nguyệt mà Hứa Thanh giơ lên cao cao trong tay

phải.

Bây giờ tâm thần Hứa Thanh là một mảnh bình tĩnh.

Mặc dù trong mắt hắn là điên cuồng, tuy hai mắt có tơ máu, nhưng trên thực

tế thì hắn đã không xa lạ gì loại cử chỉ điên cuồng.

Sau khi làm nhiều chuyện lớn cùng đội trưởng như vậy, Hứa Thanh đã quen

với việc thế này.

Giờ phút này hắn nhìn qua con mắt đang nhắm trên bầu trời!

Con mắt này quá lớn, bộ phận ẩn ở bên trong bầu trời, tản mát ra khí tức cổ

xưa.

Mà phía trước con mắt thật to này, trong mấy trăm hồn trôi lơ lửng ở đỉnh

núi, có một đám hồn, chính là hình thái thiếu nữ của Linh Nhi!

Bên trong quang hồn màu đen, Linh Nhi cúi đầu dùng hai tay ôm đầu gối,

đang không ngừng run rẩy.

Hình như nàng rất sợ hãi, không dám ngẩng đầu nhìn mọi thứ ở bốn phía,

mà ánh sáng bao phủ linh hồn, dường như cũng che đậy thế giới của nàng,

khiến nàng không cách nào cảm giác hết thảy bên ngoài.

Nhìn Linh Nhi run rẩy, bàn tay cầm Tử Nguyệt của Hứa Thanh hơi xiết

chặt.

Bình luận

Truyện đang đọc