QUANG ÂM CHI NGOẠI

Theo cảm xúc của U Tinh chấn động, bên trong lao ngục lập tức vang lên

từng trận nổ vang, bốn phía lay động kịch liệt, lồng giam huyết sắc cũng phát ra

từng tia sáng lập lòe chói mắt.

Giờ phút này trong mắt U Tinh tràn ngập tơ máu, âm thanh gào thét của ả

truyền khắp bốn phương, nội tâm của ả đã cực kỳ hận tên nhân tộc trước mắt

này.

Thời khắc này toàn bộ cảm xúc tiêu cực bị ả trấn áp trong nội tâm giống như

vỡ đê vậy, ào ào xông ra.

"Ta muốn giết ngươi!!"

Đội trưởng ngẩng đầu, thở dài và nói giễu cợt.

"Ngươi vậy mà đến mắng chửi người khác cũng không biết, quay đi quay lại

cũng chỉ có một câu như vậy, có cần ta chỉ dạy cho ngươi vài câu hay không?"

U Tinh, hoàn toàn điên cuồng.

Mắt thấy như thế, đội trưởng ho khan một tiếng và thần sắc lộ ra vẻ đắc ý,

tất nhiên y không lo việc mình sẽ bị Chấp Kiếm Giả giết chết sau đó cho U Tinh

ăn, nếu thật sự là như thế, vậy thì nơi này cũng không phải là nhân tộc chính

thống nữa rồi.

Dẫu sao đối với với Chấp Kiếm Đình mà nói, quy củ chính là quy củ, phải

một mực tuân thủ.

Mà còn một điều càng làm cho đội trưởng đắc ý, đó là chẳng những trung

niên Chấp Kiếm Giả hiện ra vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả tiểu sư đệ rất ít biến đổi

thần sắc cũng đã xuất hiện thần sắc biến hóa.

Điều này khiến cho nội tâm đội trưởng vô cùng khoan khoái dễ chịu, y cảm

thấy lần này mình chỉ xuất chiêu một lần liền thắng lợi cả hai bên.

"Về sau ta có thể dùng chuyện này để khoe khoang trước mặt tiểu Thanh 10

năm rồi, mặt khác, những lão gia hỏa Chấp Kiếm Giả kia thấy Trần Nhị Ngưu

ta ưu tú như vậy, nhất định cũng sẽ cải biến thái độ với ta."

Nghĩ tới đây, đội trưởng chầm chậm thu hồi những kiện y phục kia, nhưng

mà y cảm thấy mình là một người nói lời giữ lời, cho nên đã không thu lại..

.cọng lông kia, lưu nó lại ở trước lồng giam.

Sau khi chỉnh lý xong vật phẩm, đội trưởng đi đến bên người Hứa Thanh,

nhướn mày.

"Thấy sư huynh của ngươi thế nào!"

"Lợi hại!" Hứa Thanh chân tâm thật ý mở miệng, thậm chí sau khi suy nghĩ

một chút, còn dựng một ngón cái lên.

Đội trưởng cười ha ha, tâm tình vô cùng vui sướng, quay đầu nhìn về phía

Thanh Thu.

Thanh Thu liếc nhìn y một cái, trong lòng vô cùng cảnh giác.

Giờ phút này ánh mắt của vị trung niên Chấp Kiếm Giả bên cạnh nhìn Trần

Nhị Ngưu cũng có chút phức tạp, gã thừa nhận Trần Nhị Ngưu này quả thật có

chút bổn sự, nhưng cũng mơ hồ cảnh giác, không biết tương lai tên tiểu quỷ này

có làm ra chuyện gì ảnh hưởng tới thanh danh của Chấp Kiếm Đình ở Nghênh

Hoàng Châu không nữa.

Dẫu sao thì tên này cũng quá xấu xa, tâm quá đen lại quá ti tiện, nhất là khi

gã nhớ lại cái biểu cảm thần thánh vừa nãy của y, cũng nhịn không được muốn

đi lên …tát cho y một cái.

Cùng lúc đó, thần sắc của mấy vị trưởng lão Chấp Kiếm trong đại điện Chấp

Kiếm Đình cũng đều hiện lên vẻ cổ quái, nhìn qua màn sáng lơ lửng ở phía

trước bọn họ, bên trong màn sáng chính là ba người Hứa Thanh.

Mấy vị trưởng lão đã nhìn thấy toàn bộ lời nói và hành động của đội trưởng.

Trong một lát không ai nói ra lời, cuối cùng chỉ có một vị trưởng lão lắc đầu

mở miệng.

"Quá ti tiện."

Cùng lúc đó, theo cảm xúc của U Tinh chấn động kịch liệt, việc sưu hồn của

Chấp Kiếm Đình rốt cuộc cũng đã có cửa khẩu đột phá, việc tiếp theo đã không

phải là chuyện mà ba người Hứa Thanh có thể tham dự được rồi, cho nên bọn

họ rất nhanh đã được vị trung niên Chấp Kiếm Giả kia đưa ra bên ngoài.

Về phần công lao, lần này đội trưởng được ghi công đầu, phân lượng không

nhỏ.

Sau khi nhìn thân ảnh ba người ra khỏi Chấp Kiếm Đình, vị trung niên Chấp

Kiếm Giả này cũng thở dài một hơi.

“Đệ tử lần này của Liên Minh Bát Tông....."

Gã lắc đầu, cũng không biết nên đánh giá như thế nào.

Mà theo việc này kết thúc, Thanh Thu cũng lập tức theo Ly Đồ Giáo rời đi,

hình như một khắc cũng không muốn ở lại nơi này lâu hơn.

Về phần Liên Minh Bát Tông, sau khi kết thúc việc này, ngay ngày hôm sau

liền lựa chọn rời khỏi, muốn trở về Liên Minh Bát Tông, nhưng trước khi phi

chu cực lớn lên đường trở về Liên Minh Bát Tông, liền xảy ra một sự kiện nho

nhỏ xen vào.

Đội trưởng, đã mất tích.

Cuối cùng đội trưởng vẫn không có dũng khí quay về tông môn, hiển nhiên

y vẫn lo lắng sau khi trở về phải chịu lửa giận của Tử Huyền Thượng Tiên cùng

với sự trách phạt của sư tôn, dẫu sao thì y cũng không biết Tử Huyền Thượng

Tiên đã nói như thế nào trong thư.

Nhưng mà có lão tổ ở đây, kế hoạch chạy trốn của đội trưởng nhất định sẽ

thất bại.

Thế nên sau khi phi chu lên đường chưa tới nửa canh giờ, sau khi lão tổ

Huyết Luyện Tử rời khỏi liền trở lại, trong tay của lão chính là đội trưởng với

kế hoạch chạy trốn thất bại.

Đội trưởng mang theo biểu cảm vô cùng buồn chán, liên tục thở dài, bị lão

tổ Huyết Luyện Tử trực tiếp ném lên trên phi chu, theo lão ra lệnh một tiếng,

phi chu nổ vang bay lên không trung, gào thét bay về phía Liên Minh Bát Tông.

Trong chốc lát, trong mắt Hứa Thanh, Thái Sơ Ly U Trụ đứng giữa một

vùng đất trắng phía sau càng dần càng trở nên nhỏ đi, cho đến cuối cùng liền tan

biến khỏi trong tầm mắt của hắn.

Nhìn qua Thái Sơ Ly U Trụ, trái tim của Hứa Thanh cũng xuất hiện một

chút gợn sóng.

Thời điểm vừa tới, hắn chỉ là đệ tử Liên Minh Bát Tông, nhiều nhất coi như

là chuẩn Đạo Tử mà thôi, nhưng hôm nay..... Hắn đã là Chấp Kiếm Giả của

Nghênh Hoàng Châu, là người tự vấn lương tâm đạt được ánh sáng vạn trưởng

chưa bao giờ xuất hiện qua, càng là một người vẫn trong giai đoạn tuyển chọn

đã đi đến đỉnh phong, từ người tham dự biến thành người chứng kiến.

Thân phận và danh khí, đã hoàn toàn khác với lúc trước.

Hứa Thanh có thể cảm thụ rất rõ ràng điểm này từ trong ánh mắt của những

đệ tử liên minh nhìn lén mình ở bốn phía.

Thời điểm lúc trước, khi những đệ tử liên minh nhìn hắn, bên trong ánh mắt

sẽ có nhiều vẻ hâm mộ hơn, mà bây giờ …là kính sợ.

Ánh mắt mọi người nhìn hắn đã cải biến, nguyên do là từ vấn đề thực lực,

đồng thời, cũng tới từ thân phận của bản thân hắn đã biến hóa.

Hôm nay hắn đã là tu sĩ nhân tộc chính thống, là tu sĩ của Chấp Kiếm Bộ,

một người trong Thượng Huyền ngũ bộ, thân có Kiếm Lệnh là bằng chứng vô

cùng xác thực, trong thực lực bản thân cho phép, phía dưới Hoàng, đều có thể

trảm.

Đồng dạng, cái thân phận này cũng nhận được sự bảo vệ nhất định, nếu như

có người nào dám chém giết hắn, vậy sẽ gặp phải sự truy nã của Chấp Kiếm Bộ.

Nhưng để hưởng thụ những điều này, Chấp Kiếm Giả cũng phải chấp hành

nghĩa vụ của mình, chấp kiếm vì nhân tộc, bảo vệ muôn dân trăm họ.

Hứa Thanh im lặng, sứ mệnh của Chấp Kiếm Giả quá lớn, hắn không biết

được tương lai mình nên làm như thế nào.

"Kiên trì bản tâm." Hứa Thanh thì thào trong lòng, sau đó thu hồi suy nghĩ,

quay đầu nhìn qua đội trưởng khập khiễng xuất hiện ở bên cạnh mình.

"Tiểu sư đệ, ta rất hối hận một chuyện."

"Chạy chậm?" Hứa Thanh đưa mắt nhìn về phía chân của đội trưởng

Bình luận

Truyện đang đọc