QUANG ÂM CHI NGOẠI

Theo lời nói của Hứa Thanh truyền ra, phong bạo màu đen nổ vang, bao phủ

về nơi đây, còn có một đạo đạo thiểm điện chạy ở bên trong, hình thành vô số

điện quang hình cung, khuếch tán trên đại địa.

Khí thế như cầu vồng, thiên địa biến sắc.

Giờ phút này Ảnh Tử ở dưới đã vô cùng kích động, run rẩy mãnh liệt.

Nó tràn đầy cảm động.

Giờ khắc này nó cảm thấy khổ cực cùng với trả giá trước kia của mình đều

đáng giá, chủ nhân cũng không có bỏ rơi chính mình, dù là trong đám người áo

bào trắng vây khốn mình có ba tên là Nguyên Anh đại viên mãn, mà người dẫn

đầu kia càng là Linh Tàng dưỡng đạo.

Nhưng chủ nhân vẫn lựa chọn tới cứu mình.

Vì vậy nó liền nhanh chóng truyền đi cảm xúc chấn động, tràn ra toàn bộ

cảm kích cùng ủy khuất, còn có đau khổ của bản thân, lại càng vùng vẫy kịch

liệt lên.

Giờ phút này thân ảnh mơ hồ trong gió lốc từng bước từng bước đi tới, trong

lúc tới gần, uy áp kinh khủng càng lúc càng mãnh liệt.

Phong bạo của Thanh Sa đại mạc đã khá nhiều lần xuất hiện gió màu trắng,

nhưng màu đen thì mấy trăm năm chưa từng phủ xuống.

Nhưng giờ phút này, mảnh phong bạo màu đen này lại rõ ràng chiếu vào

trong mắt đám người áo bào trắng, khiến cho tinh thần của bọn họ không khỏi

ngạc nhiên.

Nhất là bọn họ chú ý tới, vô luận là cây bồ công anh hay là cát sỏi, một khắc

tới gần cơn bão táp này đều lập tức đổi sắc, trở thành một bộ phận của phong

bạo.

Hết thảy những thứ này, đều giống với hắc phong trong truyền thuyết như

đúc.

Mọi người kinh hãi, toàn bộ nhìn thân ảnh mơ hồ trong gió lốc, có người đã

theo bản năng lui ra phía sau.

Bộ tộc cùng với tộc quần của bọn họ khác biệt, có được sứ mạng thủ hộ đại

mạc, mà hung thú trên Thanh Sa đại mạc, phần lớn đều là sủng vật của bọn họ.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao bọn họ nhằm vào Ảnh Tử.

Nửa năm qua, Ảnh Tử không ngừng bắt hung thú bên trong đại mạc, việc

này dẫn tới tộc quần bọn họ bất mãn, nhưng bởi vì gió trắng không xuất hiện,

bọn họ trở ngại minh ước cổ xưa cho nên không thể tùy tiện ra ngoài.

Vì vậy bọn họ thủy chung ở dưới sa mạc chú ý Ảnh Tử, càng là thông qua

một chút sách cổ xác định năng lực của Ảnh Tử, cho nên sau khi bạch phong

xuất hiện, một chi tiểu đội chuyên môn nhằm vào Ảnh Tử, nhận nhiệm vụ từ tộc

quần, cầm lấy một kiện Thánh Khí được ban cho, ghim Ảnh Tử trên mặt đất.

Nguyên bản đến bước này, nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, chỉ cần đưa

Ảnh Tử mang về trừng phạt là được.

Thế nhưng người áo bào trắng dẫn đầu lại không muốn bỏ qua như vậy, gã

nhìn ra Ảnh Tử là có chủ nhân, với lại muốn thừa dịp cơ hội ra ngoài khó được,

bắt cả Ảnh Tử và kỳ chủ của nó lại.

Nhưng phong bạo màu đen xuất hiện, khiến cho trong lòng tất cả bọn họ

dâng lên bất an.

Bọn họ sinh hoạt nhiều thế hệ ở dưới sa mạc, có đủ thiên phú có thể bỏ qua

sự xâm nhập của gió trắng, hiểu biết đối với mảnh đại mạc này cũng xa xa vượt

hơn người ngoài.

Bọn họ rất rõ ràng ý nghĩa mà phong bạo màu đen đại biểu.

Giờ phút này, người áo bào trắng dẫn đầu gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh

mơ hồ trong gió lốc, trong mắt gã, tu vi chấn động của đối phương không cao

lắm, thế nhưng mảnh phong bạo màu đen này để cho gã có chút kiêng kị.

Cho nên gã cũng không hành động thiếu suy nghĩ, mà làm ra một cái thủ thế

mà chỉ tộc nhân của mình có khả năng xem hiểu, sau đó truyền ra âm thanh

trầm thấp.

"Các hạ nửa năm qua sử dụng ác linh của bản thân, không ngừng giết sủng

vật của tộc ta, phá hư hoàn cảnh đại mạc, cướp đi khẩu phần lương thực của

chúng ta."

"Hành vi như thế, đối với tộc ta mà nói là tội ác tày trời, cho nên ta tới

phụng mệnh bắt ác linh này, cũng thay đám lão tổ tộc ta hỏi các hạ một câu, đến

cùng ngươi muốn như thế nào!"

"Tộc của ta và ngươi không cừu không oán, ngươi cần phải cho tộc ta một

cái công đạo về việc này!"

Thân ảnh mơ hồ trong gió lốc nghe vậy liền dừng bước chân lại.

Hứa Thanh là một người giảng đạo lý, nghe lời nói của đối phương hình như

cũng phù hợp một chút đạo lý, vì vậy hắn suy nghĩ một chút, nhàn nhạt mở

miệng.

"Cũng tốt, các ngươi cần đại giới gì?"

Người áo bào trắng nheo mắt lại, có chút ngoài ý muốn, hắn không ngờ đối

phương rõ ràng thật sự đồng ý, vì vậy suy tư, sau đó lập tức truyền ra lời nói.

"Đầu tiên, tới lúc này, toàn bộ sủng vật tộc chúng ta bị ngươi bắt đi là tổng

cộng 531 con, mỗi một con định giá 10 vạn linh thạch!

"Tiếp theo, chúng ta muốn mang ác linh này đi."

Ảnh Tử nghe đến đó lập tức cả kinh, tràn ra cảm xúc hoảng sợ, nhưng trong

nháy mắt tiếp theo nó hình như có chỗ nhận thấy, nhanh chóng cảm giác bên

người một chút, tiếp tục giả bộ như không chú ý tới, tiếp tục tràn ra hoảng sợ,

tiếp tục kêu rên.

Trong gió lốc, thân ảnh mơ hồ nghe vậy liền trầm mặc, sau đó lắc đầu.

"Bồi không nổi, thiếu một ít được không?"

Người áo bào trắng quét mắt nhìn phong bạo, lại quét mắt nhìn Hứa Thanh.

"Đưa phương pháp ngươi làm thế nào hình thành cơn bão táp này cho chúng

ta, vậy thì mỗi một sủng vật có thể giảm đi ba thành linh thạch cho ngươi,

nhưng con ác linh này, chúng ta nhất định phải bắt."

Hứa Thanh trầm mặc, cái giá bồi thường này, hắn bồi không nổi.

Như thế, cũng không phải là hắn không giảng đạo lý, mà là đối phương

không thấu tình đạt lý.

Nếu như đối phương đã không thấu tình đạt lý, như vậy cũng không cần bồi

thường nữa.

Đáy lòng Hứa Thanh yên ổn, thân ảnh ở dưới phong bạo tiến về phía trước

một bước.

Nhưng vào lúc hắn đi đến, người áo bào trắng kia lập tức chợt nhảy lên, hơn

mười đồng bạn bên cạnh đồng thời bấm niệm pháp quyết, trong chốc lát, bão

cát màu trắng bốn phía lập tức tăng vọt, hội tụ từ bát phương, ầm ầm bay thẳng

đến phong bạo màu đen.

"Rất lâu không ra ngoài, tu sĩ phía ngoài hiện giờ đều ngu như thế sao, rõ

ràng cho chúng ta cơ hội để bày trận."

Tên áo bào trắng cười lạnh trong lòng, giờ phút này lập tức cùng nhau ra tay

với đồng tộc bên cạnh, hình thành phong bạo màu trắng kinh người, rõ ràng mơ

hồ hợp thành một cái hư ảnh nhuyễn trùng cực lớn trên không trung, gào thét

thôn phệ về phía phong bạo màu đen cùng với thân ảnh trong đó.

Song phương va chạm, tiếng nổ vang vọng.

Bình luận

Truyện đang đọc