QUANG ÂM CHI NGOẠI

Một cái chớp mắt khi nhìn thấy Hứa Thanh, người thiếu niên kia liền theo

bản năng lui về phía sau, thần sắc tràn đầy cảnh giác.

Gã cảm giác người thanh niên trước mắt này có chút khiến người ta run rẩy,

nhưng lại nói không nói ra nguyên do sợ hãi, trên người đối phương không có

bất kỳ chấn động tu vi nào, thoạt nhìn thật giống như là một người phàm tục.

Nhưng có thể mở cửa tiệm ở nơi này, phẩm chất đan dược lại kinh người

như thế, khả năng phàm tục hầu như là không thể.

Hứa Thanh không có để tâm tới sự cảnh giác của thiếu niên, hắn chỉ đưa

mắt nhìn qua, liền nhìn ra vấn đề trên người của gã.

Đối phương quả thật đã trúng độc, mà chất độc này Hứa Thanh đã từng gặp

qua.

Chính là độc của cái tên tu sĩ độc nhãn kia, chỉ bất quá đã bị pha loãng rất

nhiều, vả lại còn chưa có bị kích phát.

Nhưng bởi vì thể chất thiếu niên suy yếu, cho nên mới sớm có chỗ phản

ứng.

Đối với tên tu sĩ độc nhãn chạy trốn kia, Hứa Thanh thủy chung ghim ở

trong lòng, giờ phút này phát giác được chất độc này, hắn cũng có một chút

hứng thú, vì vậy giơ tay lên ném ra một khỏa Giải Độc đan.

"Trở về chuẩn bị một cái thùng gỗ đựng nước, còn cần chín giọt sương sáng

sớm, tiếp đó liền nuốt vào khỏa Giải Độc đan này, chìm người vào bên trong thổ

nạp một canh giờ."

"Đợi màu nước hoàn toàn trở nên đen nhánh, độc của ngươi liền hóa giải."

Thiếu niên tiếp nhận đan dược, bán tín bán nghi, nhưng vẫn đưa cho Linh

Nhi một khối linh thạch, quay người nhanh chóng rời khỏi.

Linh Nhi thu hồi linh thạch, cười ngọt ngào về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh lắc đầu, trở lại sau nhà tiếp tục giải phẫu hung thú, nghiên cứu

nguyền rủa đồng thời phân tích phương pháp gia nhập Nghịch Nguyệt Điện.

Bất quá hắn đã lưu tại một đám thần thức trên người thiếu niên, đồng thời

cũng không có phát ra, nhưng chỉ cần bên người đối phương xuất hiện tu sĩ độc

nhãn, Hứa Thanh liền có thể lập tức cảm ứng.

Cứ như vậy, trong lúc Hứa Thanh thăm dò cùng nghiên cứu, nửa tháng nữa

trôi qua.

Tiệm thuốc nhỏ của Hứa Thanh và Linh Nhi cũng đã sắp mở được hai tháng

rồi, dược hiệu cùng với giá Bạch Đan rẻ khiến cho Thanh Linh đường đã có một

chút danh khí.

Khách hàng tới mua đan dược cũng càng ngày càng nhiều hơn, thậm chí

thỉnh thoảng sẽ có một ngày có hơn mười người đến mua, dẫn tới không ít

người trong tiểu thành coi trọng, đồng thời cũng đưa tới một số thế lực nhỏ gần

đó chú ý.

Có chút thời điểm, cây muốn lặng mà gió không ngừng, bất cứ chuyện gì

một khi có tên tuổi, sẽ có phiền phức tùy theo mà đến.

Đạo lý này, đặt ở bất kỳ địa phương nào, đều là như vậy.

Nhất là ở nơi thế lực pha tạp hỗn hoạn như thế này, thì càng là như vậy, buổi

trưa hôm nay, bên trong tiệm thuốc đã có một vị khách không mời mà đến.

Đây là một tên tu sĩ dị tộc Ngưng Khí đại viên mãn, mặc một thân trường

bào màu đen, trên ngực đeo một cái đầu lâu, bộ dạng rất là khoa trương.

Chớp mắt đi vào tiệm thuốc, gã liền tản tu vi ra, hình thành một cỗ chấn

động bao phủ tiệm thuốc, càng là một bước đá văng một cái ghế trước mặt.

Âm thanh "rầm rầm" vang lên, cái ghế va vào trên quầy, chia năm xẻ bảy, vỡ

vụn trên đất.

Quầy hàng cũng hư mất một góc, Linh Nhi đang xem sổ sách ở đằng sau

ngẩng đầu, đôi mi thanh tú hơi nhăn lại.

"Từ hôm nay trở đi, nơi này của các ngươi mỗi tháng phải giao cho Khô Lâu

Minh chúng ta 300 khỏa Bạch Đan, đã nghe rõ chưa? Ta chỉ nói một lần!" Tên

tu sĩ Ngưng Khí đại viên mãn này đùng một cái vỗ vào trên quầy, lạnh giọng

mở miệng.

Gã cũng không phải đi một mình, sau lưng còn có bốn tên đang canh giữ ở

ngoài tiệm thuốc, tạo hình cũng giống như gã.

Người đi ngoài đường nhìn thấy một màn như vậy, chú ý tới đặc điểm quần

áo của những người này, nhao nhao tránh đi.

"Là Khô Lâu Minh!"

"Đám người này lòng dạ độc ác, nghe nói lúc trước có một cửa hàng trong

tiểu thành trêu chọc bọn họ, bị bọn họ trong đêm nhảy vào giết cả nhà."

"Nhất là đầu lĩnh của bọn họ, chính là Trúc Cơ đại viên mãn, hazz, bọn họ

không dám trêu chọc cường giả, liền tới khi dễ những người cơ khổ như chúng

ta."

Linh Nhi không nói chuyện, giờ phút này lão tổ Kim Cương Tông treo ở

trên xà nhà kích động run lên một cái.

Đã lâu như vậy, rốt cuộc lão đã chờ được kẻ muốn tìm chết, cũng làm cho

lão tìm được cơ hội thể hiện của mình.

Vì vậy vừa muốn bay đi xiên vài cái lỗ trên người đối phương, nhưng trong

nháy mắt tiếp theo lão liền dừng lại, bởi vì Linh Nhi không cho.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Nhi trở nên trắng bệch, thật giống như đã bị

dọa sợ, nhanh chóng lấy ra một cái túi đặt ở phía trước, liên tục gật đầu.

"Được được, chúng ta giao."

Mắt thấy thuận lợi như vậy, tên Ngưng Khí đại viên mãn kia cười lạnh một

tiếng, bọn họ thường xuyên làm chuyện thế này, mà mỗi một lần đều đã điều tra

từ trước, xác định không gặp phải cọng rơm hơi cứng mới dám tới vơ vét tài

sản.

Bọn họ đã nhìn chằm chằm vào cái tiệm thuốc này nửa tháng, hôm nay tới

đây cũng lấy thăm dò là chủ yếu, thật không nghĩ đến là thành công một cách dễ

dàng, vì vậy liền trừng mắt liếc nhìn Linh Nhi, giơ tay lên cầm cái túi tới, tung

tung trong tay ước lượng, nhàn nhạt mở miệng.

"Coi như ngươi thức thời!"

Nói xong, gã quay người ngạo nghễ rời đi, sau khi bọn họ đi khỏi, kinh

hoảng trên mặt Linh Nhi tiêu tán, nàng vừa tính sổ sách, vừa điềm nhiên như

không có việc gì truyền ra lời nói.

"Du Linh Tử."

"Có, xin chủ mẫu phân phó." Lão tổ Kim Cương Tông treo ở trên xà nhà vội

vàng đáp lại.

"Giết người ở trong nơi này không tốt, sẽ ảnh hưởng đến sinh ý, buổi tối

ngày hôm nay ngươi đi tới chỗ bọn họ, lặng yên không một tiếng động giết chết

toàn bộ là tốt rồi, nhớ kỹ lúc về thì cầm theo đan dược, một khỏa cũng không

thể thiếu, mặt khác, nếu như là có thứ đáng giá, cũng cùng nhau gom về."

"Đáng tiếc tiểu Ảnh còn chưa trở về, chuyện này chỉ có thể giao cho ngươi

xử lý."

Linh Nhi nhàn nhạt mở miệng.

Lão tổ Kim Cương Tông nhanh chóng quét mắt về phía sau nhà, sau đó lại

nhìn về phía Linh Nhi, đáy lòng đã có thêm càng nhiều nhận thức hơn nữa về

tiểu nha đầu này.

Lão thầm nghĩ người chủ mẫu này cũng không phải tràn đầy vô hại giống

như thoạt nhìn mặt ngoài, cùng với trận đánh cùng tu sĩ độc nhãn lúc trước kia,

nàng lấy thái độ mềm lòng, nói ra một câu cho đối phương thoải mái một chút,

nhưng lúc ấy đã để cho lão sửng sốt.

(Đoạn đó Linh Nhi ý bảo Hứa Thanh cho tên tu sĩ độc nhãn chết nhanh gọn,

đỡ bị giày vò. Những tưởng là nàng hơi động lòng, thì sẽ xin cho gã đó con

đường sống, thực tế nàng cũng sát phạt.)

Giờ phút này lão liền vội vã mở miệng.

"Chủ mẫu, ta cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"

Bình luận

Truyện đang đọc