QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh im lặng đứng trên đầu thuyền nhìn bầu trời đêm, sau một lúc lâu

liền hít sâu, thu hồi Pháp Thuyền đi về phía sơn môn Huyền U tông.

Một đường đi tới, không phải rất nhanh.

Hắn vừa đi về phía trước vừa nhớ lại trận đánh của mình cùng Thánh Quân

Tử, xem xét lại những bí mật mà mình lộ ra, tuy sư tôn đã phân tích và nói cho

hắn biết là hắn vẫn an toàn, nhưng trong khoảng thời gian này Hứa Thanh vẫn

thường xuyên suy nghĩ xem khả năng xuất hiện chỗ sơ suất.

"Minh chủ có Kim Ô, ta cũng có Kim Ô, cái này chính là một cái đối lập,

chỉ là ta còn nhỏ yếu nên tạm thời có thể an ổn."

"Trừ bên ngoài cái này ra, trong mắt phải của Thánh Quân Tử được Minh

chủ dung nhập Kim Ô, cho nên gã sẽ không dễ dàng tử vong, vậy thì tương lai

Thánh Quân Tử vẫn là Thánh Quân Tử kia sao?" Hứa Thanh trầm ngâm, nheo

mắt lại.

"Đúng là thế giới ăn thịt người."

Lúc này cảnh ban đêm đã bao phủ khắp các tòa thành của liên minh, dọc

theo đường đi có gió thổi tới khiến cho quần áo của Hứa Thanh bay phất phới,

cũng khiến mái tóc dài của hắn tán loạn bay ra sau.

Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm xa xa.

"Sư phó nói không sai, ta còn quá yếu." Hứa Thanh thì thào, hắn không

muốn mình có một ngày cũng bị ăn sạch, coi như là không cách nào làm được,

cho dù vận mệnh như thế thì hắn vẫn luôn muốn vùng vẫy để nghịch chuyển.

"Ta sẽ cố hết toàn lực, nếu như thật sự làm không được, cũng sẽ tranh thủ

khiến cho khi người khác ăn ta, phải bị xuyên tràng phá bụng!"

Thật ra sự thật về cái thế giới này đã sớm lộ ra trước mắt của hắn, sớm nhất

chính là ở trong xóm nghèo và doanh địa thập hoang giả, từ bản chất mà nói thì

bây giờ cũng không hề có biến hóa gì cả, nhưng sự tàn nhẫn của nhân tâm ở nơi

đây là dùng phương thức cao cấp hơn để hiển hiện ra mà thôi.

Phần lớn sự ác ý và cướp đoạt của doanh địa thập hoang giả là trực tiếp,

mục đích là giết chóc.

Mà khi tu vi đạt đến trình độ nhất định sẽ tiếp xúc tới tầng cao hơn, ở nơi

này giết chóc không còn là mục đích nữa, mà đạt thành một loại thủ đoạn cần

thiết.

Hứa Thanh đã từng không quá thích ứng cái thế giới này, nhưng bây giờ hắn

đã có thể tiếp nhận, cũng đang nhanh chóng học tập để hấp thu và phát triển.

Trong khi suy tư, thời gian cũng đã chậm rãi trôi tới canh ba nửa đêm, rốt

cuộc Hứa Thanh cũng đã đi tới ngoài sơn môn Huyền U tông.

Huyền U tông trong màn đêm mặc dù cũng đen nhánh, nhưng trên đỉnh núi

cũng có những ngọn đèn dầu lập lòe, như muốn tản tia sáng ra xua tán đêm đen.

Hứa Thanh đứng dưới chân núi, thở sâu …vừa muốn bước lên bậc thang,

ánh mắt của hắn bỗng nhiên ngưng tụ, ngẩng đầu nhìn về phía chỗ sâu trên bậc

thang phía trước, chỗ đó có một đạo thân ảnh đang đi từng bước một tới.

Thân ảnh ấy dần dần đi vào nơi ánh trăng chiếu xuống, lộ ra gương mặt của

một bà lão.

Hứa Thanh chắp tay cúi đầu, rất là khách khí.

"Hứa Thanh, ngươi rất không hiểu quy củ, lão tổ triệu kiến, thế mà lại đến

chậm như vậy! Nếu như có lần sau, lão thân nhất định sẽ trừng phạt ngươi!"

Bà lão hừ lạnh một tiếng, biểu cảm rất nghiêm túc, giọng nói cũng rất lãnh

đạm, nói xong liền quay người đi lên bậc thang trước, Hứa Thanh liếc mắt nhìn

cổ bà lão, không nói chuyện mà đi đến bậc thang.

"Nếu như đôi mắt của ngươi vẫn còn nhìn phần cổ của lão thân, ngươi có tin

ta sẽ móc nó xuống hay không?" Bà lão phía trước không quay đầu lại, chỉ có

giọng nói mang theo âm lãnh truyền ra.

Hứa Thanh không hề nói chuyện như cũ, hắn cảm thấy tranh đấu trên miệng

lưỡi không có ý nghĩa gì cả, nhất là đối mặt với người cường đại như vậy, thế

nên hắn vẫn bước đi như thường, thần sắc bất động không chút biến đổi.

Hắn có thể cảm nhận được chấn động tu vi kinh khủng trên thân của bà lão

này, trong mơ hồ cho hắn cảm giác hình như không sai biệt lắm với Lục gia.

Mắt thấy Hứa Thanh không nói lời nào, bà lão quay lại nhìn hắn một cái,

sau đó lại quay người tiếp tục đi về phía trước.

Hai người đều trầm mặc, cho đến một lát sau theo bậc thang dẫn đến đỉnh

núi, nơi đây có một tòa phủ đệ âm u được chế tạo từ tử ngọc, phạm vi của nó rất

lớn, từ xa xa đã có thể nhìn thấy trong lòng tòa nhà còn có một tòa tháp cao.

Mà ngọn đèn, chính là từ trên tòa tháp này tràn tia sáng ra.

Nhìn theo cửa lớn nhìn vào, đây là một con đường mòn bằng đá xanh, bốn

phía tràn ra màu sắc rực rỡ, có thể tùy ý thấy được những chiếc đình để nghỉ

mát, cũng không thiếu thân ảnh thị nữ qua lại, dáng vóc từng người đều rất yểu

điệu, bộ dạng đều rất xinh đẹp, làn da trắng nõn như tuyết, giữa mặt mày mang

theo vẻ thanh xuân dào dạt.

Lúc Hứa Thanh đi ngang qua, những đôi mắt đẹp với vẻ hiếu kỳ lần lượt

quét qua phía hắn, sau khi nhìn thấy bộ dáng Hứa Thanh liền truyền ra lời xì

xào bàn tán với nhau, tiếp theo liền vang lên những tiếng cười đùa.

Hứa Thanh ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không liếc mắt nhìn.

Bà lão nhíu mày hung hăng trừng qua, những người thị nữ kia mới nhanh

chóng rời xa chỗ này, nơi đây cũng có những núi đá bảy màu, phong cảnh nơi

này giống như được tự động sắp đặt vậy, khiến cho người ta cảm thấy nơi này

tràn đầy cảm giác thanh tao mà vẫn tự nhiên.

Nhất là bên trong còn có một dòng sông nhỏ được mở ra, không biết đầu

nguồn ở nơi nào nhưng lại uốn lượn chảy vào dưới núi.

Thi thoảng còn có thể nhìn thấy trong sông có từng con cá màu vàng, chúng

nó có sợi râu thật dài, nhìn qua liền biết tuyệt đối không phải vật phàm tục.

Thậm chí Hứa Thanh còn nhìn thấy trong rừng có rắn, lại còn không chỉ có

một hai con mà là rất nhiều, có con trực tiếp bò đi trên lối nhỏ, có con thì quấn

quanh ở trên những cái cây ở bốn phía, còn có con co tròn ở trong góc.

Nhưng bất kể chúng nó đang làm cái gì, một khắc khi thấy Hứa Thanh thì

một màn kỳ dị lập tức xuất hiện, rõ ràng là chúng nó nhao nhao cúi đầu, giống

như lộ ra ý thần phục.

Một màn này khiến cho bà lão phía trước cũng phải sững sờ, lần nữa quay

lại liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc nhưng trong lòng cũng cảm thấy kỳ dị, hắn

cũng không biết thế này là vì sao.

Trong lúc nghi ngờ trong lòng Hứa Thanh càng lúc càng đậm, hắn đã được

dẫn tới phía đông tòa nhà, ở đây có một tòa tiên trì.

Đứng từ xa xa cũng có thể thấy được từng đợt sương mù bốc lên, sau đó tản

ra biến hóa bộ dạng ở trên không trung, tản ra trận trận điềm lành, mà ở ngoài

tiên trì có một tầng lụa trắng vờn quanh bốn phía, ngoài lụa trắng là hơn mười

thị nữ đưa lưng về phía tiên trì, tất cả đều cúi đầu.

Trong tay của các nàng đều đang bưng khay ngọc, phía trên để vật phẩm

trang sức, quần áo và hoa quả, trang sức vật phẩm và quần áo đẹp đẽ được xếp

vô cùng chỉnh tề, hoa quả đều là vật tiên linh.

Bốn phía còn tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt, theo Hứa Thanh tới gần,

mây mù, tiếng nước, mùi hương, tất cả đều ập vào trong ngũ giác của hắn,

khung cảnh tựa như bước vào tiên cảnh vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc