QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh nhìn năm ngón tay của đối phương thật kỹ, cũng chú ý tới quả

táo ở phía sau đã rất lâu không có thêm một vết cắn nào nữa, hiển nhiên người

ẩn thân ở phía sau lúc cũng đang dùng toàn bộ lực chú ý ở trên năm ngón tay

của Hoàng Nhất Khôn.

Vì vậy hắn liếc nhìn Hoàng Nhất Khôn thật sâu.

Mặt khác, Hứa Thanh cảm thấy mặc dù công pháp của người này đúng là rất

sắc bén, nhưng lại không phải tuyệt đối, Kim Ô Luyện Vạn Linh không cần

phải phối hợp cái gì cả.

Sở dĩ người này có loại nhận thức như bây giờ, hẳn là do Tổng Minh của

Liên Minh Bảy Tông lúc trước chỉ cảm ngộ được da lông của Kim Ô Luyện

Vạn Linh mà thôi, cho nên mới cần sáng tạo thêm công pháp khác để phối hợp.

Mà hắn nhớ lại những gì hắn hiểu về Kim Ô Luyện Vạn Linh, trọng điểm

của môn công pháp này chính là bá đạo, nếu còn cần phối hợp những công pháp

khác, vậy liền coi như đã đánh mất hồn của nó.

Mắt thấy Hứa Thanh từ đầu đến cuối không nói một câu, Hoàng Nhất Khôn

cười lạnh trong lòng.

"Có lẽ ngươi còn có chút không phục, cảm thấy ta không xứng để cho ngươi

thuần phục, cho nên bây giờ ngươi nhất định sẽ không lập tức đưa cho ta câu trả

lời thuyết phục, đợi qua thêm chút thời gian nữa, ta sẽ đi thách thức ba vị điện

hạ của ngọn núi thứ bảy các ngươi."

Nói xong Hoàng Nhất Khôn liền đứng lên, chắp tay ra sau lưng đi ra phía

ngoài, khi đi ngang qua bên người Hứa Thanh, gã thong dong mở miệng.

"Hứa Thanh, nhớ kỹ, qua chút thời gian nữa chú ý tới thách thức trên ngọn

núi thứ bảy, ngươi cũng nên nhìn kỹ kết quả, lần tiếp theo chúng ta gặp mặt

chính là lúc ba vị điện hạ ngọn núi thứ bảy đại bại, lúc đó ta cũng muốn ngươi

phải đưa ra đáp án."

"Đây là cơ duyên của ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt."

Nói xong Hoàng Nhất Khôn cũng không quay đầu lại và đi ra khỏi Bộ Hung

ti, đạp trên trên ánh nắng chiều càng đi càng xa.

"Ha ha, vẫn là chỗ Tiểu Thanh ngươi thú vị, lúc trước ta nhìn thấy người

này trâu bò hò hét xuất hành, cho nên đã muốn đến đây để xem náo nhiệt, thế

mà không ngờ lại phát hiện bảo bối!" Bên người Hứa Thanh lập tức truyền đến

giọng nói tràn đầy vui mừng của đội trưởng.

"Ta cũng lần đầu tiên gặp phải cái loại dám chủ động khoe khoang của cải ở

trước mặt của ta...Vui mừng tới quá đột ngột, ta cũng có chút không thích ứng,

vừa rồi ta cũng phải phí thật nhiều khí lực mới có thể nhịn xuống cảm xúc muốn

lao ra đó."

"Là nhịn để không lao tới cắn một cái chứ gì." Hứa Thanh bình tĩnh mở

miệng.

"Hứa Ti trưởng, với tư cách là Đại điện hạ ngọn núi thứ bảy, ta phải phê

bình ngươi, tại sao ngươi lại nói chuyện như thế cùng Đại điện hạ hả." Quả táo

trôi lơ lửng ở trước mặt Hứa Thanh bị đội trưởng hung hăng cắn một miệng lớn.

Hứa Thanh cúi đầu đưa mắt nhìn cái bóng của mình.

Lúc này cái bóng đang bày ra một thân ảnh khập khiễng, hình như đầu còn

có vết sưng, bộ dạng giống như bị người khác đánh cho một trận tàn bạo vậy.

Hứa Thanh trầm mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng.

"Đội trưởng, ngươi lại làm ra việc gì rồi?"

Quả táo dừng lại.

"Làm sao có thể, ta giỏi nhất chính là ẩn thân nha, ta rất thích cái trạng thái

này, thôi không nói nữa, không nói nữa, Hoàng Nhất Khôn kia muốn đi thách

thức ngọn núi thứ bảy, ta phải đi tâm sự cùng lão Nhị với lão Tam đây."

Trong lúc lời nói vang vọng, quả táo liền nhanh chóng bay đi xa, nhưng

trước khi đi liền đột nhiên đình trệ lại.

"Đúng rồi, tiểu Thanh, lần này ta tới là muốn nói cho ngươi biết một điều,

lần này Liên Minh Bảy Tông thách thức Thất Huyết Đồng, từng ngọn núi đều bị

đánh, nhìn như nghẹn khuất nhưng đây cũng là bố cục của đám lão già trong

tông."

"Đám lão già này rõ ràng muốn cho đệ tử nhìn thấy Liên Minh Bảy Tông có

địch ý đối với tông môn, đồng thời cũng muốn sàng lọc một chút đệ tử không

đoàn kết trong tông, cho nên ngươi đừng nên có ý nghĩ gì khác, nếu không về

sau ta có cái kế hoạch gì lớn thì lại phải đi tới tông môn khác tìm ngươi, quá

phiền toái."

Nói xong quả táo trực tiếp bay khỏi Bộ Hung ti, cho mãi đến khi bay đi ra

thật xa, đội trưởng sau lớp ẩn thân với mặt mũi bầm dập, đôi mắt trợn nhẹ và lộ

ra vẻ ngạc nhiên.

"Hắn thật sự có thể nhìn thấy ta sao? Không thể nào, đây là bảo bối ẩn thân

mà lão đầu tử cho ta, nhiều năm như vậy rồi, toàn bộ Thất Huyết Đồng ngoại

trừ mấy sư bá và lão tổ thì không ai có thể trông thấy ta cơ mà, làm sao Hứa

Thanh có thể." Trong lúc nói thầm đội trưởng hơi nhe răng, hình như trên người

truyền tới chút cảm giác đau nhức.

"Lục sư bá, cái lão già họm hẹm này ra tay quá độc ác, không phải ta chỉ

gặm bảo bối của lão một cái sao, ta vừa về liền chụp ta đi hành hung ngay." Đội

trưởng tức giận, hung hăng dùng miệng cắn quả táo và nhanh chóng rời đi.

Bên trong Bộ Hung ti, Hứa Thanh như có điều suy nghĩ.

Lời của đội trưởng nói cũng có chỗ tương tự với phán đoán lúc trước của

hắn, lúc này Hứa Thanh càng dần cảm thấy tông môn có lẽ đang đợi cái gì đó.

"Thời gian?"

Hứa Thanh không tiếp tục suy tư về vấn đề này nữa, hắn cảm thấy việc này

không phải việc mình cần đi cân nhắc, vì vậy hắn tiếp tục trở lại đại lao để tiếp

tục tu hành.

Thời gian một ngày cứ như vậy ngày trôi qua, hành động vây bắt Dạ Cưu

cũng đã tiến hành đến bước cuối cùng, theo Dạ Cưu càng ngày càng ẩn nấp và

Bộ Hung ti cũng chuẩn bị thu lưới.

Mà trước khi thu lưới, vì để tránh cho có cá lọt lưới thì Bộ Hung ti còn phải

làm một chút bố trí.

Đó chính là cấm đi lại vào ban đêm!

"Chủ thành Thất Huyết Đồng triển khai cấm đi lại vào ban đêm trong vòng

1 tháng, người hành tung quỷ dị xuất hành vào ban đêm sẽ bị truy nã!"

"Đồng thời từng Bộ Hung ti của các ngọn núi cũng bắt đầu thu lưới, ra sức

nắm giữ toàn bộ cứ điểm của Dạ Cưu từ trước, phá huỷ từng cái để báo thù cho

những đồng liêu đã mất!"

"Từ nay về sau, toàn bộ Dạ Cưu bị giết thì hết thảy thu hoạch đều quy về cá

nhân, lấy Ti làm lệnh, lấy Bộ làm doanh, lấy đội làm dao, hành động diệt Dạ

Cưu, bắt đầu!"

Theo Hứa Thanh hạ lệnh, bảy Bộ Hung ti trong Thất Huyết Đồng lập tức

hung thần ác sát, toàn bộ đội viên xuất động triển khai một màn máu tanh giết

chóc, một đêm này toàn bộ chủ thành biến thành một bầu không khí rất nghiêm

túc.

Có thể nhìn thấy trên đầu đường có vô số thân ảnh đội viên của Bộ Hung ti,

các đội viên đều dựa theo yêu cầu của các Ti trưởng mà hướng tới vị trí được

chỉ sẵn, triển khai giết chóc và truy bắt.

Mỗi một chỗ cứ điểm đều truyền ra âm thanh gào thét thê lương dữ tợn, mỗi

một đầu đường đều có thể nhìn thấy thân ảnh Dạ Cưu bỏ chạy bị Bộ Hung ti

đuổi theo truy sát.

Nhất là sau khi Bộ Hung ti phóng một luồng tín hiệu cực lớn lên trời.

Thường thường vào thời điểm này sẽ có các Phó ti đi đến cứu viện, nếu bọn

họ xử lý không được sẽ có Ti trưởng đi đến.

Nếu Ti trưởng vẫn không cách nào xử lý, vậy thì sẽ báo cáo cho Hứa Thanh,

Hứa Thanh sẽ đích thân động thủ.

Mà màn thu lưới đêm nay Hứa Thanh cũng không hề có cơ hội xuất thủ, bởi

vì bên đó đã có Ngôn Ngôn rất là chủ động tích cực tham dự vào.

Nàng đi theo phía sau Đại Chương Ngư nên hoành hành không sợ gì cả, mỗi

lần thấy tín hiệu cầu viện của Bộ Hung ti thì nàng ngồi trên Đại Chương Ngư và

gần như luôn là người đầu tiên tiến lên, mỗi lần ra tay hóa giải cũng đều sẽ nói

một câu.

"Chút việc nhỏ này không cần làm phiền Hứa Thanh ca ca, để cho ta tới, các

ngươi trở về nhớ nói cho chàng ấy biết, ta đã đến, ta đã đến."

Trong một lần, người được nàng ra tay tương trợ chính là tân Phó ti mới của

ngọn núi thứ bảy, người này một hỏa tu, sau khi được cứu rất là cảm kích và lập

tức chắp tay mở miệng.

"Đa tạ Ngôn Ngôn điện hạ."

Ngôn Ngôn nghe xong câu này liền nhướng lông mày lên, trả lời một câu.

"Ta là vị hôn thê của Ti trưởng các ngươi, ngươi phải gọi là tẩu tẩu!"

Lời của Ngôn Ngôn khiến cho vị Phó ti mới được cứu của ngọn núi thứ bảy

lập tức sững sờ, sau khi do dự liền chắp tay, lần nữa mở miệng.

"Đa tạ tẩu tẩu!"

Ngôn Ngôn mặt mày hớn hở, ném qua cho gã một khỏa đan dược trân quý.

"Dưỡng thương cho thật tốt, chúng ta là Bộ Hung ti, tướng công của ta là Ti

trưởng, ta thân là phu nhân của chàng thì tự nhiên sẽ giúp chàng chiếu cố cho

thuộc hạ, việc nhỏ, việc nhỏ mà thôi." Nói xong Ngôn Ngôn lại nhìn thấy tín

hiệu cầu viện, vì vậy lại hấp tấp chạy tới.

Bình luận

Truyện đang đọc