Về phần những thiên kiêu còn lại của Liên Minh Bảy Tông, lúc này trong
lòng của bọn họ cũng dâng lên những trận sóng lớn kịch liệt, thậm chí phần lớn
còn dâng lên một chút cảm giác ghen ghét trong lòng, bởi vì công pháp Hoàng
cấp là thứ chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Mà công pháp Hoàng Cấp lại có thể để nhân tộc tu luyện, lại càng quý hiếm
như phượng mao lân giác.
Lại càng không cần phải nói tới công pháp đó chính là Kim Ô Luyện Vạn
Linh!
Bởi vì Tổng Minh của Liên Minh Bảy Tông năm đó đã từng thu được truyền
thừa của Kim Ô Luyện Vạn Linh, cho nên đệ tử của Liên Minh Bảy Tông đều
vô cùng thấu triệt môn công pháp Kim Ô Luyện Vạn Linh này.
Cũng bởi vì càng hiểu, cho nên sự ghen ghét trong lòng bọn họ lại càng
thêm nồng đậm, đồng thời cũng xếp Hứa Thanh nơi đây vào trong cùng cấp độ
với Đại điện hạ của các ngọn núi.
Nhưng cũng không có bất cứ thiên kiêu của tông môn nào sẽ đứng ra vì
Liệp Dị Môn, đối với thiên kiêu của Liên Minh Bảy Tông mà nói, bọn họ rất rõ
ràng chuyện này tuyệt đối sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
Cho nên bọn họ đang chờ, đợi Liệp Dị Môn xử lý như thế nào và cũng đang
đợi Huyền U tông xử lý như thế nào.
Dẫu sao thì chủ tông của ngọn núi thứ bảy là Huyền U tông, mà thực lực
của Hoàng Nhất Khôn thiên kiêu của Huyền U tông cũng không hề tầm thường,
nhưng người này sau khi đến Thất Huyết Đồng lại thủy chung không có làm ra
sự tình thách thức các Điện hạ của ngọn núi thứ bảy như bọn họ, giống như
đang chờ đợi một thời cơ gì đó.
Mà lúc này Hoàng Nhất Khôn của Huyền U tông trong sự chú ý của bọn họ,
sau khi gã nhìn qua ngọc giản điều tra về Hứa Thanh thì nở nụ cười.
"Cơ hội đến rồi, nếu như ta cũng lên núi thách thức như những người khác,
liền lộ ra Huyền U tông chúng ta lăng lệ ác liệt, ta vốn định đợi bọn họ thách
thức xong hết thì mới lại ra tay, nhưng bây giờ nhìn lại, không cần đợi nữa rồi."
"Tên Hứa Thanh này cũng là một hạt giống thật tốt, hủy thì thật đáng tiếc,
nếu như có thể thu phục là tốt nhất, nếu như không thành …lại hủy là được."
Hoàng Nhất Khôn nở nụ cười, xuất ra ngọc giản truyền âm, truyền tin về phía
những thiên kiêu khác cùng tới lần này.
"Việc của Hứa Thanh ta sẽ đứng ra xử lý, các ngươi đứng xem kết quả là
được."
Trong chúng tu sĩ Liên Minh Bảy Tông, bọn họ càng ngày cùng chú ý tới
Hứa Thanh, mà toàn bộ Thất Huyết Đồng cùng với tu sĩ ngoại tộc tới Thất
Huyết Đồng, cũng đều không ngừng đặt cái nhìn chăm chú tới hắn.
Còn về Hứa Thanh, lúc này hắn đang khoanh chân ngồi ở trong chiếc Pháp
Thuyền của chính mình, thần sắc của hắn vẫn như thường, vô cùng bình tĩnh.
Tất cả những thứ đang diễn ra bên ngoài thì dĩ nhiên Hứa Thanh đều hiểu,
trên thực tế từ lúc lựa chọn ra tay là hắn đã biết được sự việc tiếp theo sẽ phát
sinh như thế nào, mặc dù Hứa Thanh không muốn xuất đầu lộ diện, nhưng hắn
biết được có một số việc vốn không thể giấu được.
Ví dụ như công pháp Hoàng cấp, ví dụ như độc của mình.
Trên người hắn có quá nhiều bí mật, nếu thủy chung không lộ ra chút nào thì
như vậy sẽ càng khiến cho người khác suy đoán, tạo thành bất lợi đối với bản
thân.
Vào thời điểm thích hợp thì nên lộ ra một chút, như vậy cũng có thể gián
tiếp che giấu những bí mật càng cao hơn.
"Tầng bí mật thứ nhất của ta là độc và công pháp Hoàng cấp, bí mật tầng
thứ hai là mệnh đăng, bí mật tầng thứ ba là cái bóng có thể hấp thu dị chất, bí
mật tầng thứ tư là khối thủy tinh màu tím…"
Hứa Thanh phân tích trong đầu, sau khi xác định không có gì đáng ngại thì
hắn giơ tay phải lên khẽ vung một cái, trong tay lập tức xuất hiện một chiếc
nhẫn trữ vật màu lam.
Trên chiếc nhẫn trữ vật này còn khảm nạm một viên bảo thạch lục sắc, thoạt
nhìn tổng thể cực kỳ đẹp đẽ, viên bảo thạch này tỏa ra ánh sáng lập lòe khiến
cho người khác chỉ cần vừa nhìn qua liền biết nó là vật không hề tầm thường.
Đây chính là nhẫn trữ vật của Tư Mã Lăng.
Khác với túi trữ vật, giá trị và năng lực cất chứa của nhẫn trữ vật ưu dị hơn
rất nhiều, mặt khác viên bảo thạch trên chiếc nhẫn trữ vật này cũng rất bất
phàm, hiển nhiên có thể làm cho giá trị của chiếc nhẫn trữ vật này tăng lên cực
lớn.
Tư Mã Lăng là phạm nhân của Bộ Hung ti, mà căn cứ quy tắc của Bộ Hung
ti, phàm là người bị bắt thì vật phẩm trên người đều bị sung công, các ti có thể
tự mình xử lý.
Nhưng mà điều luật này cũng cần vận dụng linh hoạt, ví dụ như Ngôn Ngôn
lần trước, tuy bị bắt nhưng Hứa Thanh rất đúng mực, hắn chỉ niêm phong nhẫn
trữ vật của nàng và cất vào trong kho chứ không động chút nào, sau khi Ngôn
Ngôn được phóng thích thì chiếc nhẫn trữ vật cũng được trả lại.
Còn…chiếc nhẫn trữ vật của Tư Mã Lăng này, Hứa Thanh cảm thấy có thể
động, sau khi giơ tay sờ lên phía trên thì Hứa Thanh lập tức cảm nhận được ấn
ký trong đó.
Chiếc nhẫn trữ vật này đã được người sử dụng lưu lại ấn ký, cần có thần
niệm đặc biệt mới có thể mở ra, nhưng việc này cũng không làm khó được Hứa
Thanh.
"Biến mất cho ta." Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng.
Trong nháy mắt tiếp theo, cái bóng nhanh chóng lan tràn lên trên chiếc nhẫn
trữ vật, giống như đã sớm đợi Hứa Thanh mở miệng nói câu này, trong chớp
mắt liền tràn ngập trên chiếc nhẫn trữ vật, dùng dị chất ăn mòn ấn ký bên trên.
Một lát sau đạo ấn ký kia liền mờ nhạt đến mức không thể nhìn thấy, lập tức
bị Hứa Thanh phất tay một cái trực tiếp xóa đi ấn ký, thuận lợi đưa được pháp
lực vào và nhìn thấy vật phẩm bên trong.
Sau khi kiểm tra, lấy kiến thức và định lực của Hứa Thanh bây giờ, ánh mắt
của hắn vẫn không khỏi ngưng tụ lại, trong mắt cũng chậm rãi tỏa ra ánh sáng.
Trong chiếc nhẫn trữ vật này chứa rất nhiều linh phiếu, sau khi Hứa Thanh
lấy ra kiểm kê thì hắn cũng phải hít vào một hơi thật lớn.
"Chín trăm ba mươi vạn linh thạch!!" Ánh mắt Hứa Thanh trợn lên thật to,
thoáng cái thu hoạch được nhiều linh thạch như vậy, việc này khiến cho trong
lòng của hắn cực kỳ kích động, hắn vốn luôn luôn trầm ổn nhưng lúc này trái
tim của hắn cũng không nhịn được mà đập nhanh hơn mấy cái, theo bản năng
quan sát chung quanh.
Mà lão tổ Kim Cương Tông cũng hiếm khi không nhịn được tâm tình, hô
nhỏ một tiếng rồi nói ra một câu.
"Quá giàu có! Cái này đâu gọi là thiên kiêu, đây rõ ràng là thổ hào tới từ
Vọng Cổ đó nha!!"
Nhưng thứ khiến cho tim Hứa Thanh đập rộn lên không chỉ vì những linh
thạch này, mà là trong chiếc nhân trữ vật này còn có hộp ngọc cất giữ hai khối
máu thịt có Thần Tính, hai khối máu thịt này đều lớn cỡ đầu người vậy, Thần
Tính bên trên cũng rất là nồng đậm.
Hai khối Thần Tính này mơ hồ cho Hứa Thanh một cảm giác, bọn chúng đã
đạt đến trình độ Trúc Cơ đại viên mãn.
"Vật này có thể làm nguồn động lực cho Pháp Thuyền của ta!" Hứa Thanh
tiếp tục kiêm tra vật phẩm bên trong nhẫn trữ vật.
Rất nhanh, hắn thấy được bốn bình thủy tinh nhỏ như ngón tay trong trong
nhẫn trữ vật của Tư Mã Lăng, bốn bình thủy tinh này tràn ra chấn động rất
mãnh liệt, dường như bên trong phong ấn những thứ gì đó giống như sương mù.
Chớp mắt khi lấy chúng ra, Hứa Thanh rõ ràng có thể nhìn thấy những đám
sương mù bên trong bốn bình thủy tinh cuộn mình, thình lình hình thành từng
đạo hư ảnh dữ tợn, trong một cái bình là thân bò không đầu, một cái lại là một
đoàn tóc đen vặn vẹo, còn có một cái là một bàn tay.
Về phần cái cuối cùng, bên trong phong ấn một con mắt