QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hết thảy chuẩn bị, cố gắng nhiều năm, chỉ nhìn lần này!

Con mắt Cổ Linh Hoàng trên áo choàng của Hứa Thanh cũng lập tức nheo

lại.

Đáy lòng Hứa Thanh cũng không cách nào tự khống chế mà dâng lên bất an,

quyền hành Hồng Nguyệt trong thân thể sinh động trước nay chưa từng có, bị

Hồng Nguyệt hút kéo.

Cảm giác khác biệt trong lòng mọi người, trong khoảnh khắc đạt tới đỉnh

điểm.

Chớp mắt tiếp theo, thiên địa tối sầm lại, viên Hồng Nguyệt tinh thần to lớn

vô cùng kia, mang lực lượng thủy triều vô tận, mang Thần uy kinh khủng, mang

khí tức đáng sợ, xuất hiện... Trên không bức tượng Chủ tể!

Chính giữa!

Xích Mẫu, đã đến!

Khí tức Thần linh nồng đậm đến cực hạn như mực, từ trên trời giáng xuống.

Trong chớp mắt, đám người Thế tử phun ra máu tươi, thân thể bắt đầu khô

héo mục nát, tràn ra hắc khí, nguyền rủa bùng nổ.

Đội trưởng cũng không thể thừa nhận, triển khai Thự Quang Chi Dương vây

quanh, miễn cưỡng kiên trì.

Về Hứa Thanh, trên người hắn có áo choàng do Cổ Linh Hoàng biến thành,

vào thời khắc này bị động chống cự khí tức bùng nổ này.

Nhưng cứ tiếp tục như thế, bọn họ cũng khó có thể kiên trì quá lâu.

Tế Nguyệt đại vực quay cuồng, mảnh thế giới này bắt đầu sụp đổ, chúng

sinh vạn vật đều đang kêu rên, tận thế giáng lâm.

Nếu lấy hết thảy cấu thành hình ảnh, như vậy Tế Nguyệt đại vực trong hình

ảnh vô cùng thê thảm. Bức tượng Chủ tể với tư thái quỳ lạy, giống như cái tên

bình nguyên Sám Hối này, hắn bị trừng phạt, sám hối ở nơi này.

Dĩ vãng, tế tự đại vực mỗi một kỷ nguyên đều là như vậy.

Nhưng lúc này đây, đã khác rồi!

Trong nháy mắt mọi người gian nan chịu đựng, ngọn lửa màu trắng ầm ầm

thiêu đốt từ trên thân thể bức tượng Chủ tể!

Đây là ý chí sống lại của hắn thiêu đốt, bị kích thích thành khi Thần uy

Hồng Nguyệt, khí tức Xích Mẫu lan tràn.

Ngọn lửa này càng ngày càng cháy mạnh, trong khoảnh khắc đã đạt tới cực

hạn, bùng nổ ra lên trên trời, hai tay xưa nay chưa hề nâng lên từ sau khi hắn

chết, giờ phút này lại chậm rãi nâng lên trong ngọn lửa, trong tiếng nổ vang

đinh tai nhức óc!

Bàn tay khổng lồ che trời từ hai phương hướng, như hai mảnh trời, trực tiếp

đánh vào... Hồng Nguyệt tinh thần trên đỉnh đầu!

Ầm!

Chủ tể Lý Tự Hóa, sống lại!

Trong một chớp mắt này, mây gió đất trời biến sắc.

Giờ khắc này, hết thảy vạn vật nổ vang.

Một tích tắc này, tâm thần chúng sinh sôi trào.

Bức tượng Chủ tể đỉnh thiên lập địa sừng sững trên bình nguyên Sám Hối,

từ năm tháng viễn cổ đến nay, trải qua nhiều kỷ nguyên đến nay, hắn... Rốt cục

động!

Hai cánh tay của hắn giống như cây cột chèo chống trời và đất, khí thế bàng

bạc, mang thế bẻ gãy nghiền nát, dùng lực của bàn tay nhấc lên gió lớn.

Tiếng gió rít gào, vang vọng bốn phía, đồng thời hư vô sụp đổ trước bàn tay

hắn, hết thảy quy tắc và pháp tắc, đều rơi xuống trong hai tay hắn, tan thành

mây khói.

Đây không phải là bàn tay tu sĩ, mà gần như chính là bàn tay Thần linh.

Hai bàn tay to này, bây giờ trong một tiếng vang rung động cổ kim, đánh

vào Hồng Nguyệt tinh thần!

Đè lại thật chặt.

Cố định Hồng Nguyệt tinh thần giữa không trung.

Tiếng ầm ầm ngập trời mà lên. Động lực đến từ bản thân Hồng Nguyệt tinh

thần, trong vô số năm qua này, lần đầu gặp đối kháng, nàng ý đồ tiến lên, nhưng

tay bức tượng Chủ tể Lý Tự Hóa vững như bàn thạch!

Trong lúc nhất thời, hai bên cộng hưởng qua lại.

Chấn động này khiến cho Hồng Nguyệt tinh thần truyền ra tiếng vang ầm

ầm, huyết quang trong đó kịch liệt lấp lánh, mà bức tượng Lý Tự Hóa cũng rơi

xuống càng nhiều đá vụn trong lúc chấn động.

Dần dần, có tiếng tim đập như sấm sét vang vọng ra từ bên trong bức tượng.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch!

Theo tiếng tim đập dần dần lớn hơn, ngọn lửa màu trắng còn cháy kịch liệt

hơn trước đó, cũng bùng nổ từ trên bức tượng Chủ tể Lý Tự Hóa trong tiếng tim

đập đinh tai nhức óc này, ầm ầm lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Từ xa nhìn lại, bức tượng Lý Tự Hóa giống như một bó đuốc hình người

khổng lồ.

Ánh sáng nó óng ánh, vượt xa cả ngôi sao.

Thế nó cuồng bạo, như thiên hỏa quét ngang.

Nó tung hoành mặt đất, hết thảy phạm vi hết thảy khu vực trên mặt đất đều

bị mảnh biển lửa này bao trùm, duy chỉ có bầu trời...

Hồng Nguyệt tinh thần thay thế bầu trời, phảng phất trở thành cấm khu của

ngọn lửa màu trắng!

Nơi đó màu đỏ và lửa màu trắng, hình thành so sánh rõ ràng, phân biệt rõ

ràng!

Lý Tự Hóa, sống lại.

Nhưng hắn còn chưa thức tỉnh.

Sự sống lại này chỉ là khí tức và nhịp tim vang vọng, cặp mắt của hắn còn

chưa hoàn toàn mở ra.

Nhưng cho dù là như vậy, cũng đã đủ rung động toàn bộ Tế Nguyệt đại vực,

càng hóa giải rất rất nhiều uy áp Thần linh sinh ra vào thời khắc Hồng Nguyệt

tinh thần đến.

Đám người Thế tử, dồn dập khôi phục lại.

Chín mặt trời màu vàng kim vờn quanh bên ngoài thân thể Đội trưởng, hắn

đứng ở giữa không trung, hai mắt lộ ra sự điên cuồng. Nhìn xem Hồng Nguyệt

tinh thần, hắn bản năng nuốt nước miếng.

Về Hứa Thanh, không thể không nói Cổ Linh Hoàng vẫn được tính là đồng

đội đáng tin cậy. Áo choàng nàng biến thành gián tiếp ngăn cản quá nhiều uy áp

vì Hứa Thanh, giờ phút này cũng là như vậy.

“Đi!”

Trong khoảnh khắc mọi người đều tự hòa hoãn, Thế tử trầm thấp mở miệng,

thân thể cấp tốc xông ra, thuận theo cánh tay của bức tượng phụ vương mình, đi

thẳng đến Hồng Nguyệt tinh thần.

Công chúa Minh Mai ở bên cạnh, Ngũ công chúa cùng lão Bát ở phía sau,

phi nhanh tiến lên.

Mà tốc độ của lão Cửu nhất nhanh, chỉ mấy bước, lại ddaxx vượt xa Thế tử,

phảng phất hóa thành mũi kiếm, phóng tới Hồng Nguyệt.

Đội trưởng và Hứa Thanh ở cuối cùng, hai người cũng dùng hết sức ứng

phó. Trận chiến này, bọn họ làm người đề xuất, đương nhiên phải tự qua đó.

“Lần này Chủ tể sống lại, không có khả năng kéo dài quá lâu, giờ phút này

còn không phải là lúc tỉnh, chúng ta cần phải đạp lên Hồng Nguyệt tinh thần,

tiến vào Nguyệt cung.”

“Thời khắc chúng ta trông thấy Xích Mẫu mới là lúc Chủ tể thức tỉnh.”

Bình luận

Truyện đang đọc