QUANG ÂM CHI NGOẠI

Bên trong Thái Ti Độ Ách Sơn, chỗ giao chiến vừa nãy của Chấp Kiếm Giả,

có thể trông thấy ở đó có một cỗ thi thể không đầu đang nằm, nhưng ngay lúc

nãy, ngón tay của cỗ thi thể này bỗng nhiên hơi nhúc nhích.

Nhưng cỗ thi thể của lão ma đầu lại chưa từng phát hiện, ngay lúc này dưới

ánh mặt trời, bên trong cái bóng của lão, vậy mà có một con mắt đang mở ra.

Cùng lúc đó Hứa Thanh trên Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà cũng nheo mắt lại, Ảnh

Tử vừa thông báo cho hắn là lão ma đầu mặt đen giả chết, mà vừa rồi là chính

lão đã xuất thủ trước, từ đó có thể thấy rằng lão ma đầu đó cũng là một kẻ hung

tàn, một khi để lão khôi phục lại, vậy trên quãng đường tiếp theo lão có thể sẽ là

một cái tai hoạ ngầm.

Thế là Hứa Thanh liếc mắt nhìn qua đội trưởng, đội trưởng cũng chú ý qua

chỗ Hứa Thanh, hai người cùng nhìn nhau.

"Là một cái tai hoạ ngầm."

"Trên người lão có bảo bối."

Hai người hầu như đồng thời mở miệng, sau đó trong mắt cả hai đều lộ ra vẻ

có thâm ý, lập tức đứng dậy hóa thành hai đạo cầu vồng, bay thẳng đến phía

Thái Ti Độ Ách Sơn.

Sau khi tới gần đội trưởng khẽ nhích nhích mũi, ngửi ngửi chung quanh

muốn định vị tìm kiếm vị trí cụ thể của lão ma đầu, nhưng Hứa Thanh thì đi

thẳng về phía trước vì mục tiêu rất rõ ràng.

Đội trưởng nhướn lông mi lên và nhanh chóng bay theo, hai người bọn họ

liên tục đi về phía trước, tiến sâu vào trong Thái Ti Độ Ách Sơn đến chỗ rừng

rậm, sau khi đi sâu vào hơn một chút thì cả hai thấy được một cái sơn cốc.

Trong sơn cốc có một cỗ thi thể không đầu, cỗ thi thể này đang khó khăn

ngồi dậy, toàn thân cực kỳ suy yếu và thân thể cũng đang run rẩy, nhưng nó vẫn

cố gắng giơ hai tay lên bấm niệm pháp quyết.

Trên cổ thình lình có máu thịt ngọ nguậy tựa như muốn mọc thêm ra một cái

đầu, nhưng trong nháy mắt tiếp theo cỗ thân thể kia liền run lên bần bật, bên

trong máu thịt nơi cổ bỗng mọc ra một con mắt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ

nhìn về phía hai thân ảnh vừa đi tới bên ngoài sơn cốc.

Chính là Hứa Thanh và đội trưởng.

"Ngươi đang chạy trốn để khỏi chết, tự dưng lại chạy đến trêu chọc chúng ta

làm gì, nếu không chúng ta cũng sẽ không ra tay với ngươi."

"Cần gì phải như vậy chứ." Đội trưởng nhếch miệng cười một cái, trong mắt

lộ ra quang mang âm u, trong con mắt cũng xuất hiện gương mặt giống y như

đúc, cũng nhe răng cười tương tự như gương mặt bên ngoài, mà toàn thân của y

cũng tràn ra một luồng chấn động đáng sợ, khiến cho thân thể lão ma không đầu

cũng phải run run một chút.

Về phần Hứa Thanh, mặt không cảm xúc và ánh mắt bình tĩnh như nhìn

người chết, từ một khắc đối phương xuất thủ là hắn đã chuẩn bị cách giết chết

đối phương.

Mà khi một thân tu vi của Hứa Thanh chấn động, nhìn qua thì trong cơ thể

của hắn giống như chỉ có ba đoàn mệnh hỏa, nhưng lại cho lão ma cảm giác

không hề yếu hơn Kim Đan một tòa Thiên Cung chút nào, điều này càng khiến

cho nội tâm lão ma lần nữa run lên.

Bởi vì bây giờ lão đã vô cùng suy yếu, một tòa Thiên Cung đã vỡ và một tòa

Thiên Cung khác cũng đang lung lay sắp đổ, mặc dù vẫn còn là cảnh giới Kim

Đan nhưng chiến lực đã ngã xuống đáy cốc.

Túi trữ vật không còn và toàn bộ pháp khí cũng mất, tất cả mọi thứ bao gồm

cả đầu lâu của lão đều đã bị người Chấp Kiếm Giả kia cầm đi.

Mà nguyên bản lão còn cho là mình thật sự đã lừa gạt được cái tên Chấp

Kiếm Giả kia, nhưng giờ phút này nghĩ lại, rõ ràng là tên Chấp Kiếm Giả kia

chẳng muốn giết chết lão nên đã lưu lão lại cho hai tên tiểu tử này, để cho bọn

họ báo thù về hành động ra tay của lão lúc trước.

Mà ngay khi lão vừa định truyền thần niệm ra, Hứa Thanh và đội trưởng đã

đồng thời chuyển động, cả hai lập tức tới gần lão ma không đầu.

Lão ma chợt nhảy lên muốn bỏ chạy, nhưng sau lưng lập tức xuất hiện từng

mặt tường băng, phía sau vách tường còn huyễn hóa ra một mảnh biển khơi,

từng đợt sóng biển nổ vang cuộn trào, giống như sóng thần rít gào, ầm ầm oanh

kích đến phía lão.

Không phải chỉ là một lần oanh kích mà là liên tiếp chín tầng, khiến cho lão

ma vốn đã bị thương nặng, toàn thân lại lần nữa chấn động mãnh liệt và thân thể

văng ngược lại, mà trong khi Khiếu Hải Cửu Điệp của Hứa Thanh công kích,

một cái bàn tay bằng băng cực lớn nhanh chóng duỗi ra từ trong nước biển,

hung hăng trảo về phía lão ma, phía trong cánh tay băng còn có gương mặt của

đội trưởng, gương mặt bên trong từ từ nhắm mắt, mở miệng rộng ra chợt nuốt

một cái về phía lão.

Lão ma chấn động toàn thân, thân thể lần nữa rút lui và con mắt mọc ra trên

cổ cũng co rụt lại, sợ hãi và lo lắng càng mãnh liệt hơn, dồn dập truyền ra thần

niệm.

"Hai vị tiểu hữu, mới vừa rồi là ta không đúng, ta..." Không đợi lão nói

xong câu, Hứa Thanh chợt lao người tới với tốc độ cực nhanh, chỉ nháy mắt liền

tới gần, vừa tới gần liền giơ tay phải lên oanh ra một quyền, lão ma chấn động

toàn thân và thân thể bay ngược lại rất xa, máu thịt mơ hồ. Mà trong khi lão bay

ngược lại, tay trái Hứa Thanh lập tức bấm niệm pháp quyết, bầu trời lập tức tràn

ngập mây đen, một ngón tay héo rũ ầm ầm hạ xuống, trực tiếp đụng vào bên

trong cái cổ toàn máu thịt của lão ma.

Thần niệm lão ma truyền ra tiếng kêu thê lương, thân thể gần như sắp vỡ

vụn, ngay một khắc này sau lưng lão bỗng nhiên xuất hiện một cái vòng xoáy,

cái vòng xoáy này lập tức hóa thành một cái miệng đang mở lớn, hung hăng

nuốt một cái về phía lão.

Rặc rặc một tiếng, nửa người lão ma trực tiếp chui vào trong cái miệng lớn,

tiếng nhấm nuốt truyền ra, nhưng trong nháy mắt tiếp theo bên trong lại có âm

thanh buồn nôn, miệng lớn kia lập tức phun lão ma ra phía ngoài.

Lão ma vô cùng thê thảm, phần eo gần như đã bị cắt đứt và thần niệm cũng

trở nên vô cùng yếu ớt, giống như khắc bị nuốt vừa rồi, thần niệm của lão hình

như cũng đã bị cắn nuốt mất hơn phân nửa.

Hứa Thanh nhìn thoáng qua cái vòng xoáy kia, lần trước hắn cũng đã nhìn

qua loại pháp thuật này, đó là khi Thất gia thi triển nuốt ba tên Kim Đan trong

cấm khu.

"Không ngon chút nào!" Vòng xoáy tan biến và thân ảnh đội trưởng đi ra,

vừa đi vừa nhổ.

"Quá bốc mùi rồi! Ta phải kiếm chút gì đó hòa hoãn cân bằng vị giác lại một

chút mới được, ài, nếu ngay bây giờ có chút điểm tâm nhỏ thì tốt rồi, thật là

buồn nôn!" Nói xong đội trưởng liền nhanh chóng lấy ra một quả táo, rặc rặc

rặc rặc bắt đầu ăn, giống như không có điểm tâm nên chỉ có thể lấy táo ra để

giảm bớt mùi vị không ngon.

Hứa Thanh không quan tâm tới đội trưởng, hắn đi đến trước mặt lão ma

đang hấp hối, tay phải giơ lên nhấn một cái vào mi tâm, sát hỏa lập tức ầm ầm

bộc phát trực tiếp đốt cháy, hồn lực rất nhanh hội tụ vào thân thể hắn, âm thanh

ken két vang lên, đạo pháp khiếu thứ 103, 104 và 105 lập tức mở ra.

Vẫn không kết thúc, sau đó là đạo 106 và 107 cho đến khi đạo pháp khiếu

108 cũng mở ra, thân thể lão ma cũng run lên, phía sau Hứa Thanh hiện ra hư

ảnh Kim Ô, khẽ hút một cái thôn phệ thân thể khí huyết đã mất đi thần hồn, mất

đi thần niệm của lão ma.

Lão ma trở thành tro bụi, tung bay phiêu tán không chút dư thừa.

Sau khi làm xong những thứ này thì Hứa Thanh đứng lên, đội trưởng nhìn

về vị trí lão ma tiêu tán và nở nụ cười về phía Hứa Thanh.

"Tiểu Thanh, ngươi nói xem lão là lão ma, hay hai chúng ta mới là lão ma,

dạng này cũng quá sạch sẽ rồi đó."

Hứa Thanh nghe vậy cũng rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhưng khi hắn

đang định mở miệng, vào lúc này bên trong phiến rừng rậm đột nhiên nổi lên

sương mù!

Cũng có từng trận gió lạnh thổi tới!

Bình luận

Truyện đang đọc