Theo tiếng ca truyền đến, cấm khu yên tĩnh bỗng trở nên quỷ dị.
Âm thanh linh hoạt kỳ ảo mang tới âm u lạnh lẽo, những nơi đi qua, mặt đất
liền hiện lên hàn băng, những gốc cỏ xanh lập tức ngưng tụ thành màu trắng
đậm, từng gốc cây đại thụ cũng trở thành băng điêu.
Mà tiếng ca này hình như vốn là một bộ phận của đêm tối, cho nên sự xuất
hiện của nó, không hề đánh vỡ sự yên lặng nơi đây, ngược lại còn khiến cho
toàn bộ cấm khu trở nên càng thêm thâm sâu hơn nữa.
Hứa Thanh đứng ở nơi đó, lặng lẽ lắng nghe, trong lòng dâng lên một chút
gợn sóng, ký ức 7 năm trước lại hiện ra.
Đây là lần thứ hai hắn nghe thấy tiếng ca.
Đối với thập hoang giả mà nói, tiếng ca trong cấm khu chính đầu nguồn của
nỗi sợ hãi, người nghe thấy trên cơ bản đều đã chết.
Nhưng đối với Hứa Thanh mà nói, hắn bây giờ và năm đó đã không giống
nhau.
Lúc trước hắn không có lực lượng tự bảo vệ mình, chỉ có thể đứng đông
cứng ở trong âm hàn, chờ đợi tử vong ập đến.
Mà mặc dù nơi hắn đứng bây giờ không phải là Quận Đô của Phong Hải
Quận, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được vận khí hội tụ đến từ Phong Hải
Quận.
Dưới loại vận khí này gia trì, trừ phi gặp phải cái loại quỷ dị có vị cách kinh
khủng, bằng không mà nói, không cách nào xâm nhập hắn chút nào.
Lại càng không cần phải nói tới Đại Dực đang lờ mờ ở trên màn trời, chỗ
cao hơn còn có Thanh Cầm đang ngóng nhìn.
Cho nên trong lòng Hứa Thanh không hề dâng lên sợ hãi bởi vì tiếng ca xuất
hiện, ngược lại trong mắt lại lộ ra chờ mong, ngóng nhìn về phía tiếng bước
chân truyền đến.
Hắn đang đợi, đợi thân ảnh xuất hiện ở chỗ đó.
Dưới chân của hắn, Ảnh Tử đã lan tràn tới phạm vi 100 trượng, dường như
đã trở thành một cái cấm khu đặc thù, trong vòng trăm trượng này, tất cả cỏ cây
đều hóa thành con mắt, tất cả đại thụ đã trở thành quan tài.
Vào thời khắc này, vô số con mắt đồng loạt mở ra, vờn Hứa Thanh vào bên
trong, cùng nhau ngóng nhìn theo hắn.
Vào thời khắc này, khí tức quỷ dị đến từ bản thân Ảnh Tử cũng bộc phát ra,
lộ ra hung tàn, lộ ra đói khát, cũng có kiêng kị.
Giờ phút này nếu từ trên cao nhìn xuống cấm khu, có thể nhìn thấy khắp nơi
đều bị sương mù dày đặc tràn ngập, duy chỉ có phạm vi 100 trượng quanh chỗ
Hứa Thanh là nơi duy nhất còn rõ ràng.
Mà tiếng ca trong sương mù cũng đang dần dần rõ ràng, tiếng bước chân
cũng càng lúc càng gần.
Cho đến khi tới ngoài trăm trượng, tiếng ca vẫn vang vọng như trước, nhưng
bước chân đã dừng lại.
Trong lờ mờ, có thể nhìn thấy biên giới sương mù, có một đôi giầy rơm
nhuộm đỏ máu tươi.
Đôi giày này, không tồn tại ở trong trí nhớ Hứa Thanh, hắn chưa từng nhìn
thấy qua.
Phía trên giày rơm, sương mù cuộn mình, dần dần tạo thành một thân ảnh,
dáng người cũng xa lạ, có thể nhìn thấy được là một nữ tử mặc một bộ trường
bào màu đen.
Áo bào rất lớn, dường như bao trùm cấm khu phía sau, mà theo nàng đến, cỏ
cây bốn phía xoay người, đại thụ vặn vẹo, giống như đang cúng bái với nàng.
Càng có dị chất khuếch tán ra, dung nhập vào trong sương mù, khiến cho
sương mù bốc lên càng lúc càng nhiều, tạo thành uy áp, bao phủ khắp bốn
phương.
Mà cặp mắt của nàng, càng thêm đặc biệt, một đỏ một trắng.
Có thể nhìn thấy bên trong con mắt màu đỏ tồn tại vô số vong hồn, mà trong
con mắt màu trắng thì là vô tận hài cốt.
Giờ phút này, ánh mắt này ngóng nhìn Hứa Thanh, ngóng nhìn Ảnh Tử của
Hứa Thanh.
"Thức ăn!"
Giọng nói khàn khàn truyền ra từ trong miệng nàng, truyền ra từ trong
sương mù, truyền ra từ cỏ cây, từ nơi này truyền ra toàn bộ cấm khu, không
ngừng vang vọng tạo thành dư âm.
Những con mắt của Ảnh Tử trong phạm vi 100 trượng lộ ra quang mang âm
u, khóa chặt nàng, đồng thời cũng lộ ra vẻ kiêng kị vô cùng mãnh liệt.
"Chủ nhân... Cấm khu....."
Giờ phút này, cảm xúc chấn động đến từ Ảnh Tử nhanh chóng truyền vào
tâm thần Hứa Thanh.
Ánh mắt Hứa Thanh lạnh như băng, mà ngay lúc nữ tử áo đen này đang
muốn cất bước tiến vào phạm vi 100 trượng quanh Hứa Thanh, bước chân của
nàng bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trầm mặc.
Sau một lúc lâu, giọng nói lại vang lên.
"Rời khỏi!"
Giọng nói này hóa thành bài xích và xua đuổi, truyền ra từ bên trong cấm
khu.
Thần sắc Hứa Thanh như thường, chắp tay cúi đầu về phía vị chủ nhân của
cấm khu, bình tĩnh mở miệng.
"Quấy rầy."
Sương mù cuộn mình, dần dần muốn bao phủ thân ảnh người nữ tử kia, mà
vào thời khắc này lực lượng bài xích cũng trở nên mãnh liệt hơn, mơ hồ còn
hiện ra ác ý, hình như đang tìm cơ hội.
Nhưng uy áp đến từ bầu trời hiển nhiên khiến nó phải cố kỵ, vì vậy cũng
không hóa ác ý này thành hành động.
Mắt thấy thân ảnh chủ nhân của cấm khu liên tục mơ hồ, Hứa Thanh khách
khí truyền ra lời nói.
"Có phải ngài đã quên mất một ít chuyện rồi không?"
Thân ảnh sương mù ngoảnh mặt làm ngơ.
Biểu cảm của Hứa Thanh vẫn khách khí như trước, nhẹ giọng mở miệng.
"Cái mảnh cấm khu này, sẽ có quà tặng đối với người lần thứ hai nghe thấy
tiếng ca, khiến người ta có thể nhìn thấy thân ảnh mình muốn gặp nhất."
"Hôm nay, là lần thứ hai ta nghe thấy tiếng ca."
Thân ảnh sương mù lạnh lùng đảo qua Hứa Thanh, cũng không để ý tới,
quay người đi về phía trong sương mù, càng lúc càng mơ hồ, âm hàn bốn phía
càng đậm, dư âm còn vang vọng trong thiên địa cũng hình thành lực lượng xua
đuổi càng mạnh hơn.
Biểu cảm Hứa Thanh trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo, thu hồi
khách khí mà chậm rãi mở miệng.
"Đại Dực!"
Lời nói vừa ra, bầu trời nổ vang, Đại Dực ngàn trượng trong chốc lát phủ
xuống, trong đó tràn ra uy áp kinh khủng, càng có Tư Nam Đạo Nhân cùng với
1000 Chấp Kiếm Giả nhao nhao khuếch tán khí tức, trấn áp cấm khu.
Cấm khu chấn động, sương mù cuộn trào mãnh liệt, thân ảnh đang muốn ly
khai kia dừng bước chân lại, lúc quay lại, trên người đã tản mát ra chấn động
nguy hiểm, nhìn chằm chằm Hứa Thanh, biểu cảm có chút dữ tợn.
"Yêu cầu của ta, cũng không phải là không hợp lý."
Hứa Thanh nhìn qua ánh mắt của chủ nhân cấm khu, chậm rãi mở miệng.
"Thanh Cầm tiền bối."
Trên bầu trời, một tiếng dát xuyên kim liệt thạch vang lên, mang theo hưng
phấn vang vọng bát phương, giống như đã chờ đợi hồi lâu, rốt cuộc đợi đến lúc
Hứa Thanh triệu hoán, càng có thiên phong hạ xuống, như một cái bàn tay vô
hình vỗ vào cấm khu.
Thân hình Thanh Cầm, hạ xuống dưới.
Đại địa chấn động, sương mù tan vỡ phạm vi lớn, kịch liệt cuộn mình, trình
độ đạt đến mức tận cùng