QUANG ÂM CHI NGOẠI

Đội trưởng thở dồn dập, lập tức truyền ra Thần niệm, Hứa Thanh gật đầu,

hai người triển khai tốc độ cao nhất. Khoảng cách với Hồng Nguyệt tinh thần

càng ngày càng gần.

Trận chiến Thần linh này... Mở ra như vậy!

Nhưng muốn đạp lên bản thể Hồng Nguyệt tinh thần cũng không phải là

chuyện dễ dàng.

Dù cho giờ phút này Hồng Nguyệt tinh thần bị hai tay Chủ tể cố định, khiến

nó không cách nào rời đi, lại có con đường kết nối, nhưng càng tới gần, uy áp

đến từ bản thân Hồng Nguyệt tinh thần vẫn kinh khủng đến cực hạn.

Lực lượng thủy triều tràn ra từ trong đó, có thể xé rách hết thảy.

Hư vô xung quanh đang dần sụp đổ, từng khe hở kéo dài xuất hiện, cho dù

là đám người Thế tử cũng đều cất bước chật vật vào lúc sắp tiếp cận Hồng

Nguyệt tinh thần.

Đội trưởng cũng giống như vậy, chỉ có lão Cửu, từ đầu đến cuối vẻ mặt bình

tĩnh, bước chân kiên định, từng bước một, càng ngày càng gần.

Còn có Hứa Thanh, một mặt là do tác dụng của áo choàng, mà nguyên nhân

càng lớn hơn là quyền hành Hồng Nguyệt trong cơ thể hắn.

Uy áp và trở ngại đối với người khác, thì với hắn lại có vẻ vô cùng thân

thiết, càng tiến lên, cảm giác thân thiết này lại càng mãnh liệt.

Thật giống như đang đi vào vòng ôm ấm áp.

Sau khi cảm giác được những điều này, Hứa Thanh lập tức vận chuyển

quyền hành Hồng Nguyệt trong thân thể, khiến cho nó tản ra bên ngoài, chiếu

rọi Hồng Nguyệt tinh thần to lớn trước mắt này. Trong chốc lát, ánh đỏ ở chỗ

hắn càng trở nên óng ánh lấp lánh.

“Lực lượng quyền hành Hồng Nguyệt của ta đang được gia trì!” Mắt Hứa

Thanh lộ ra ánh đỏ, toàn thân trên dưới tràn ngập máu tươi, khuếch tán ra bát

phương, hình thành vòng xoáy, càng chạy càng nhanh, dần dần lại đến bên cạnh

đám người Thế tử.

Mà sau cùng là Trần Nhị Ngưu lẻ loi trơ trọi...

Cổ Linh Hoàng phát hiện hết thảy, con mắt hơi co rụt lại.

“Tiểu tử này, tồn tại đại nhân quả với Xích Mẫu...”

Đội trưởng ở phía sau, mắt thấy một màn này, hơi nóng vội.

“Thế này thì không được, ta thật vất vả tìm lại uy nghiêm thân là đại sư

huynh ở Tế Nguyệt đại vực này, để Tiểu A Thanh một đường nghe sự chỉ huy

của ta, hiện tại Hồng Nguyệt đang ở trước mắt, ta như bị kéo ở phía sau... Quá

mất mặt!”

Đúng lúc Đội trưởng đang nóng vội, đám người Thế tử nhìn nhau, mắt lộ ra

sự quả quyết, từng người bấm niệm pháp quyết, dồn dập há to miệng, thổ tức

hướng về Hồng Nguyệt tinh thần phía trước.

Theo động tác của bọn họ, bức tượng Lý Tự Hóa ở dưới lại rung động mạnh

mẽ vào lúc này, cái miệng đóng chặt của hắn hơi mở ra, thế mà làm giống như

dòng dõi của hắn, thở ra một hơi hướng về Hồng Nguyệt tinh thần.

Hơi thở này hóa thành sương trắng cuồn cuộn dâng lên, đến thẳng Hồng

Nguyệt tinh thần, lập tức đụng chạm, một tiếng nổ ầm ầm rung chuyển tâm

thần, vang vọng thiên địa. Uy áp đến từ Hồng Nguyệt lại bị triệt tiêu trên phạm

vi lớn, nhưng cũng chỉ là tạm thời, uy áp này đang khôi phục lại.

Mượn nhờ cơ hội này, đám người đều tự buông lỏng, rồi tốc độ bỗng chốc

tăng nhanh, tiến lên bằng tốc độ cao nhất, rốt cục thuận theo cánh tay trái của

Chủ tể, đi tới trước Hồng Nguyệt tinh thần.

Nhưng một mặt, Hồng Nguyệt tinh thần cổ xưa đến cực hạn, một mặt khác,

nơi đây là nơi có Thần cung của Xích Mẫu, cho dù uy áp đến từ Hồng Nguyệt

bị thổ tức của Chủ tể triệt tiêu trong thời gian ngắn, nhưng khí tức Xích Mẫu ở

đây hóa thành mây mù, như vách ngăn, ngăn cách hết thảy tìm kiếm.

Cho dù là hai bàn tay của Chủ tể Lý Tự Hóa, cũng chỉ đặt trên vách ngăn

này, trong chốc lát, nếu bởi vì phạm vi quá lớn, không cách nào đánh sụp bích

chướng.

Mắt thấy như thế, mắt Đội trưởng sáng lên, đang muốn vung vẩy Thự

Quang Chi Dương của mình, nhưng vào lúc này, đám người Thế tử đều nâng

ngón trỏ trái lên, chỉ hướng về Hồng Nguyệt tinh thần.

Đồng thời trên người bọn họ, phát ra dao động huyết mạch nồng đậm.

Chớp mắt tiếp theo, bức tượng Chủ tể Lý Tự Hóa trên mặt đất lại chấn động

lần nữa, thân thể mênh mông của hắn bùng nổ ra lực lượng kinh thiên, tay trái

của hắn lại hơi khẽ nâng lên từ trên Hồng Nguyệt tinh thần, rời xa Hồng

Nguyệt.

Theo nâng lên, Hồng Nguyệt tinh thần nổ vang, chậm rãi chuyển động, như

muốn tiếp tục đi xa.

Đám Hứa Thanh và Thế tử đang đứng trong tay trái to lớn của bức tượng

Chủ tể Lý Tự Hóa, giờ phút này thân thể đều lay động/ Giây phút bọn họ cố

định lại thân thể, tay trái Chủ tể đã dịch chuyển ra ngoài mấy ngàn trượng, sau

đó dừng lại.

Ngón trỏ hắn nâng lên, đâm mạnh về phía Hồng Nguyệt tinh thần!

Tốc độ nhanh chóng, khí thế mạnh mẽ, phảng phất diệt thế, càng có ngọn

lửa màu trắng thiêu đốt trên ngón tay này, bảo vệ mọi người.

Giữa tiếng nổ vang, ngón tay này lần nữa đụng chạm vào Hồng Nguyệt tinh

thần, rơi vào trên vách ngăn mây mù của nó.

Một tiếng nổ mạnh truyền khắp toàn bộ Tế Nguyệt đại vực, bỗng nhiên

vang vọng, vách ngăn mây mù trực tiếp sụp đổ, bị ngọn tay kia xuyên thấu

trong nháy mắt, trực tiếp đặt lên bản thổ của Hồng Nguyệt tinh thần.

Chỉnh thể Hồng Nguyệt tinh thần đều chấn động.

Nếu ngẩng đầu nhìn lại mặt ngoài ngôi sao từ xa, có thể nhìn thấy trên mặt

đất màu đỏ ngòm, khoảng trời mây mù đang tiêu tán, lộ ra một lỗ thủng to lớn,

một con bàn tay khổng lồ thô ráp xuyên thấu nó, đầu ngón tay còn chạm vào

mặt đất.

Mặt đất, xuất hiện từng khe hở.

Trong lúc nhìn thấy mà giật mình, còn có thể thấy dưới ngọn lửa màu trắng

tại trên ngón tay kia, tồn tại đá, người Thế tử.

Bọn họ, rốt cục đã đi tới bản thổ của Hồng Nguyệt tinh thần!

Mà ngọn lửa màu trắng này, giờ phút này nhanh chóng dập tắt, bị màu đỏ

Hồng Nguyệt tinh thần tràn ra thay thế.

Lòng Hứa Thanh nổi sóng chập trùng, hắn đứng trên ngón tay Chủ tể, ngóng

nhìn hết thảy xung quanh.

Dĩ vãng, Hồng Nguyệt tinh thần trong mắt hắn chỉ có thể đứng xa nhìn, chỉ

có thể cảm ứng, hắn căn bản không đặt chân mà đi được, nhưng bây giờ... Hắn

đã xuất hiện trên mặt trăng

Bình luận

Truyện đang đọc