Thần sắc Hứa Thanh âm trầm hạ một bước xuống, đi tới biên giới thành trì
Quận Đô, cũng thu hồi ánh mắt khỏi bầu trời, cúi đầu nhìn về đại địa phía dưới.
Tuy là đêm tối, mây đen tràn ngập, nhưng mượn nhờ ánh sáng do tia chớp
đảo qua bầu trời cùng với tu vi của bản thân, Hứa Thanh vẫn có thể thấy rõ
Hình Ngục Ti dưới mặt đất.
Hai lần trùng hợp khiến cho hắn lâm vào trầm tư.
Trong khi suy tư, Hứa Thanh đi vào bên trong Quận Đô, cũng tản cảm giác
ra bốn phía.
"Cũng không phải là toàn bộ những người trấn thủ nhà giam 132 khu Đinh
đều đột tử một cách không rõ."
"Chỉ có một bộ phận ngoài ý muốn vẫn lạc."
"Cung chủ hẳn là biết rõ bí mật bên trong việc này."
"Vậy tại sao y lại phải an bài ta ở đó... Là khảo nghiệm, hay là lý do nào
khác?"
Trong đầu Hứa Thanh hiện lên nghi vấn, đi đến tiệm thuốc trong Quận Đô.
Trên bầu trời vẫn không ngừng có từng đạo sấm sét truyền ra, nước mưa
giống như tích góp lực lượng phủ xuống, trên đầu đường có rất ít bách tính xuất
hiện, trong đêm khuya thì phần lớn là những tu sĩ qua lại.
Cho đến nửa canh giờ sau, Hứa Thanh thấy được một gian tiệm thuốc, thân
thể nhoáng một cái bay nhanh tới gần, lúc bước vào Hứa Thanh bỗng nhướng
mày.
Trong tiệm thuốc có bảy tám tu sĩ đang mua sắm dược thảo cùng với đan
dược, trong đó có một nữ tử mặc đạo bào Chấp Kiếm Giả, Hứa Thanh biết
người này.
Chính là Thanh Thu vác theo liêm đao ác quỷ.
Thanh Thu thân là người đảm nhiệm chức vụ tra xét, hôm nay khi hết ca
trực, trong khi chuẩn bị trở về Kiếm Các thì nàng cũng dự định mua một chút
đan dược ở đây, giờ phút này chú ý tới Hứa Thanh, đôi mi thanh tú dưới mặt nạ
của nàng hơi nhíu lại, trong đầu cũng có giọng của ác quỷ vang vọng.
"Tên Hứa Thanh này quả là âm hồn bất tán, ta nghĩ rằng hắn đang theo dõi
chúng ta, về sau chúng ta hết ca trực thì không đi đường này nữa, ta nghĩ rằng
Hứa Thanh này quá nguy hiểm, chúng ta phải tránh hắn đi, nếu không ta sợ
ngươi không nhịn được mà đồng quy vu tận cùng hắn!"
"Đồng quy vu tận cùng hắn là không có lợi nhất, phương pháp đồng quy vu
tận của chúng ta, dùng trên thân người khác thì tốt hơn, ví dụ như Chó Điên."
Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua Thanh Thu, không quan tâm nhiều, lúc trực
tiếp đi về phía quầy hàng, trong đầu truyền đến giọng nói của lão tổ Kim Cương
Tông.
"Chủ tử, tiểu nhân có một việc...Đã muốn báo cáo với ngài từ trước."
Hứa Thanh thần sắc như thường, sau khi nói thảo dược mà mình muốn mua
cùng chủ quán tiệm thuốc, liền nhàn nhạt mở miệng trong lòng với lão tổ Kim
Cương Tông.
"Nói."
"Chủ tử, liêm đao của thiếu nữ, cũng có khí linh."
"Cái khí linh đó không phát hiện ra ta, cho nên mỗi một lần nó trông thấy
chủ tử thì đều đang mắng ngài, nó cho rằng chủ tử không nghe được, nhưng nó
không biết ta thân là Lôi Hồn đẳng cấp cao, ta có thể cảm giác được."
Thật ra lão tổ Kim Cương Tông đã sớm nghe được bên người thiếu nữ có
thần niệm của ác quỷ, nhưng lão một mực chưa nói, vốn là dự định tìm thời
khắc mấu chốt mà biểu lộ, để biểu hiện lập công.
Nhưng vừa xong lão xuất thủ trong nhà tù lại không thành công, cho nên
đáy lòng lo lắng không yên, sợ mình bị cho là vô dụng, vì vậy liền tranh thủ nói
chuyện này ra.
"Ta nghe lén tiểu quỷ kia nói, hình như bọn họ có một thủ đoạn có thể đồng
quy vu tận cùng người khác, về sau khi chủ tử diệt thiếu nữ này phải lưu ý."
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, liếc mắt nhìn thanh liêm đao của Thanh
Thu.
"Hắn đang nhìn ta! Ánh mắt của hắn không đúng, vô cùng không đúng!"
Trong đầu Thanh Thu truyền tới tiếng thét của ác quỷ.
"Chúng ta đi mau, ta có loại dự cảm không ổn, Hứa Thanh này hình như đã
phát hiện ra cái gì, dù sao hắn cũng là người được Đại Đế khâm điểm, bây giờ
lại là thư lệnh đi theo Cung chủ. Chúng ta không thể trêu vào, hơn nữa ta nghĩ
rằng trên người hắn có điểm gì đó là lạ, khiến cho ta cảm giác thấy vô cùng
không khỏe."
Trong lúc ác quỷ thét lên, trong đầu Hứa Thanh lần nữa vang vọng giọng
của lão tổ Kim Cương Tông.
"Chủ tử uy vũ, người vừa nhìn qua là khí linh nho nhỏ của đối phương lập
tức sợ hãi rồi, chủ tử yên tâm, về sau ta giúp ngài nhìn chằm chằm tiểu quỷ này.
Hừ, có ác niệm đối với chủ nhân của Du Linh Tử ta, tiểu quỷ này muốn chết, có
ta ở đây, bất luận là tà sùng quái quỷ gì cũng đều khó có khả năng hại đến chủ
của ta, trước hết phải vượt qua ải của ta!"
"Còn nữa chủ tử, ta nghĩ rằng thật ra thỉnh thoảng ngài cũng có thể bộc lộ ra
một chút khí thế Bá Vương của bản thân. Ặc, trong sách cổ đều nói như vậy,
Vương khí của Vương giả, Bá khí của Bá chủ, ta nghĩ rằng chủ tử cũng có được
năng lực này, có thể khiến cho đám tiểu quỷ khí linh này phải hoảng sợ vô
cùng."
"Sau đó tiểu nhân sẽ tìm một cơ hội xúi giục, nói như vậy khi chúng ta giết
thiếu nữ kia, thì nhất định không có bất kỳ khó khăn trắc trở nào."
Lão tổ Kim Cương Tông nhanh chóng mở miệng, thể hiện ra giá trị của
mình.
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ.
Giờ phút này chủ quán đã đưa dược thảo mà hắn cần lấy ra, lúc kết toán
Hứa Thanh nghĩ tới Tố Đan, hỏi một câu.
"Có Tố Đan hay không?"
Chủ quán gật đầu cười, từ dưới quầy lấy ra một cái bình thuốc, đặt ở trước
mặt Hứa Thanh.
"Một khối linh tệ, mười khỏa Tố Đan."
Hứa Thanh có chút kinh ngạc, cái giá tiền này quả là rẻ đến cực hạn, phải
biết rằng ở Nghênh Hoàng Châu, chỉ là Bạch Đan cũng đã vượt qua cái giá tiền
này.
"Quận Thừa đại nhân là người đại đức đại thiện, nghiên cứu chế tạo ra loại
đan dược công đức vô lượng này, vì để toàn bộ trăm họ trong Quận Đô đều có
thể tránh khỏi dị chất xâm nhập, cho nên giá tiền này trên cơ bản chính là phí
tổn bảo tồn cơ bản nhất mà đan dược cần thiết của từng tiệm thuốc, không quá
khác tặng không cho lắm."
Hứa Thanh kính nể từ tận đáy lòng, lấy ra linh tệ và thu hồi bình thuốc, hắn
dự định trở về nghiên cứu một chút, học tập phương pháp luyện đan của Quận
Thừa từ trong đó.
Sau khi mua xong, Hứa Thanh quay người rời khỏi tiệm thuốc.
Mà Thanh Thu một bên đứng nhìn một màn mua đan dược của Hứa Thanh,
trong trí nhớ không khỏi dâng lên một chút chuyện xưa, nàng nghĩ tới doanh địa
thập hoang giả bên Nam Hoàng Châu.
Nghĩ tới lúc mình còn làm tiểu nhị ở một tiệm tạp hóa bên trong doanh địa,
nhớ tới cảnh tượng một thân ảnh gầy nhỏ mặc một cái áo da thật lớn, vẻ mặt
đầy vết bẩn thỉu, mang theo sự cẩn thận cùng với sự xa lánh với tất cả người
bên ngoài, đi đến trước mặt mình mua Bạch Đan.
Thanh Thu nhíu mày.
Nàng có chút không hiểu, tại sao khi mình nhìn Quỷ Thủ khiến người ta
chán ghét mua đan dược, trong trí nhớ lại hiện ra tiểu hài tử ca ca đại biểu điều
tốt đẹp nhất trong sinh mệnh của nàng.
Trong suy nghĩ của nàng, đây là một loại không tôn trọng.
Vì vậy nàng càng thêm chán ghét đưa mắt nhìn bóng lưng Hứa Thanh, cầm
lấy đan dược mua trong cửa hàng rồi rời khỏi nơi này, bay ra khỏi Quận Đô,
hướng về phía mặt đất.
Nàng cũng không ở trong phân giáo của Ly Đồ Giáo trong Quận Đô, đối với
nàng thì Ly Đồ Giáo cũng không hề có cảm tình gì, cho nên trong tình huống
bình thường, nàng càng thích Kiếm Các hơn.
Chỉ là giờ phút này không đợi nàng tới gần Kiếm Các, ngay giữa không
trung, nàng lần nữa nhăn lông mày lại.
"Lại là Quỷ Thủ, quả là âm hồn bất tán, chẳng lẽ hắn muốn hại chúng ta!"
Trong đầu nàng truyền đến tiếng hét của ác quỷ, trong giọng nói còn mang theo
cơn hoảng sợ.
"Ta biết rồi, vừa rồi hắn liếc mắt nhìn ta, hắn đã phát hiện ra ta, hắn muốn
tới đồng quy vu tận cùng chúng ta đấy!"
"Câm miệng!" Thanh Thu nghiến răng, trong lòng khó chịu và quay đầu lại,
trong mắt hiện ra vẻ hung ác, nhìn Hứa Thanh bay tới từ xa xa.