QUANG ÂM CHI NGOẠI

Ngoài thuyền, một người thiếu nữ mặc hắc y đang đứng ở nơi đó, trong tay

còn cầm một cái hũ bùn rất lớn, gánh ở trên vai.

Cái hũ kia phải lớn hơn rất nhiều so với thân hình gầy yếu của nàng, thoạt

nhìn cả hai rất không cân đối.

Nhưng cũng chính bởi vậy, nó cũng càng phụ trợ ra sự đặc biệt của nàng,

khuôn mặt trắng noãn, đôi lông mày liễu diệp nhàn nhạt, đôi mắt không to

nhưng lại giống như có thể triển lộ không sót thế giới nội tâm của nàng.

Bên trong tràn đầy si mê và cuồng nhiệt, cùng với một loại bệnh không

muốn rời xa.

Còn có thể nhìn thấy vô số vết máu từ trên cánh tay trần trụi lộ ra ngoài, đó

là từng vết vào, do tự mình cào mà ra.

Trừ bên ngoài những cái này ra, cái mũi nhỏ và miệng nhỏ trên mặt nàng

cũng lộ ra tiêu chí cực đẹp, một đuôi bím tóc đuôi ngựa trên đỉnh đầu càng tăng

thêm cho nàng vài phần xinh xắn.

Ngoại hình nhanh nhẹn, ánh mắt si mê, vết thương trên cánh tay, tất cả mọi

thứ liền tạo thành thân ảnh cực kỳ đặc biệt.

Ngôn Ngôn.

Nàng nhảy lên một cái, mắt thấy sẽ đâm vào lớp phòng hộ của Pháp Hạm,

Pháp Hạm của Hứa Thanh có lực lượng Kim Đan, đối với Ngôn Ngôn tu vi

Trúc Cơ đại viên mãn mà nói, một khi đụng vào, bản thân nhất định bị lực

lượng phản chấn khiến cho trọng thương.

Nhưng nàng không thèm để ý chút nào.

Hứa Thanh hiểu rõ tâm tính của Ngôn Ngôn, vì vậy liền tản ra lớp phòng

hộ, để cho Ngôn Ngôn thuận lợi bước vào.

Một khắc giẫm ở trên boong thuyền, Ngôn Ngôn lộ ra một tia biểu cảm tiếc

nuối, nàng giống như đã làm tốt chuẩn bị bị trọng thương, cũng mang theo chờ

mong, nhưng giờ phút này lông tóc không tổn hao gì, khiến cho nàng có chút

không thích.

Nhưng khi tưởng tượng đến chuyện kế tiếp, nàng lại lần nữa hưng phấn tới

run rẩy, nhanh chóng nhảy vào khoang thuyền, phịch một tiếng thả cái hũ bùn

kia ở bên cạnh, phất tay lấy ra một đống hình cụ, rầm rầm xuất hiện ở một bên.

Có châm, có đao, có cái kìm, có răng cưa...

Toàn diện hình cụ đều hơn nhiều so với hai năm trước, thậm chí phía trên rất

nhiều cái còn dính vết máu đen khô.

Bộ hình cụ này, rõ ràng đã được sử dụng rất nhiều lần, oan hồn và sát khí

dính ở bên trên tràn ngập khắp toàn bộ khoang thuyền.

"Hứa Thanh ca ca, chúng ta... Chúng ta bắt đầu đi."

Mũi Ngôn Ngôn co rút lại, hô hấp dồn dập, giơ tay lên vỗ vào trên hũ bùn.

Theo hũ bùn vỡ vụn, bên trong bốc lên từng sợi sương mù, rõ ràng là Yên

Miểu Tộc.

Mặc dù sau kinh biến từ Quận Thừa, Yên Miểu Tộc đã bị nhân tộc chế tài,

nhưng vẫn có một số kẻ sớm phát hiện, theo đó mà bỏ trốn, hoặc là chạy ra

ngoài không trở lại nữa.

Bên trong có cường giả, cũng có những kẻ tầm thường.

Giờ phút này, sương mù xuất hiện từ sau vũng bùn, chính là những kẻ tầm

thường đã trốn đi, mặc dù số lượng không ít, nhưng phần lớn là tản mát ra khí

tức chấn động Trúc Cơ, có chút Kim Đan mở Thiên Cung, nhưng cũng là vô

cùng suy yếu.

"Hứa Thanh ca ca, đây là nãi nãi ta đã dắt ta theo đi bắt, đáng tiếc không tìm

được kẻ nào lớn hơn, chỉ có những thứ tôm cá này, nhưng cũng đủ để chúng ta

chơi rồi."

"Sau khi ngươi rời đi, ta tự mình chơi đùa không có một chút ý nghĩa nào

cả."

Trong mắt Ngôn Ngôn ẩn chứa hưng phấn cùng chờ mong, giơ tay lên trảo

một cái, lập tức có một đạo thân ảnh Yên Miểu Tộc bị nàng hút tới, trôi lơ lửng

ở lòng bàn tay, vùng vẫy, có rất nhiều hình cụ cắt gọt từ một bên bay đến, vờn

quanh bốn phía, xoay tròn tốc độ cao, tạo thành đao phong.

Xé rách sương mù bên ngoài, nhưng không có tiếng kêu thảm thiết truyền

ra.

Bởi vì dù xé rách thế nào, thân thể sương mù của Yên Miểu Tộc vẫn sẽ lập

tức hòa hợp lại một chỗ, kể từ đó cảm giác xé rách đau đớn không cách nào liên

tục, cũng đã rất khó có thống khổ kêu gào thảm thiết.

Mặc dù là như thế, nhưng có thể nhìn ra thân thể sương mù Yên Miểu Tộc

bị xé nứt, một màn này vẫn để cho Ngôn Ngôn mê muội, thân thể càng lúc càng

run rẩy, nàng nhịn không được nhìn về phía Hứa Thanh.

Vừa muốn mở miệng, nhưng phát hiện biểu cảm Hứa Thanh hình như thờ ơ,

khiến cho nàng không khỏi sửng sốt một chút, do dự truyền ra lời nói.

"Hứa Thanh ca ca, ngươi không thích như vậy sao?"

Trong lúc nói ra lời này, trong mắt Ngôn Ngôn lộ ra vẻ lo lắng không yên,

thậm chí khí tức trên thân cũng cũng bắt đầu trở nên uể oải hỗn loạn, thần sắc

mang theo căng thẳng, ẩn hàm tuyệt vọng.

Nàng rất để ý đáp án của Hứa Thanh, mà đáp án này cũng có thể ảnh hưởng

tới thế giới trong nội tâm của nàng.

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, hắn nhìn ra Ngôn Ngôn không bình

thường.

Hai năm trước mặc dù đối phương cũng có chút bệnh trạng, nhưng xa xa

không điên cuồng giống như bây giờ, vết cắt trên cánh tay kia, vết thương cũ và

vết thương mới tràn ngập, có thể tưởng tượng, toàn thân nàng nhất định đều là

như thế.

Mà một tia hít thở không thông ẩn sâu trong mắt nàng, giống như là người

đuối nước sắp chết theo bản năng cầu xin giúp đỡ vậy.

Bệnh của nàng, đã trở nên nghiêm trọng hơn.

Không phải hành hạ người khác đến chết, chính là hành hạ chính mình đến

chết, chỉ có ở trong loại cảm giác đau khổ cực hạn và vặn vẹo đó, hô hấp của

nàng mới có thể trôi chảy, mới có thể tìm được niềm vui thú.

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra ánh sáng thâm sâu, bên tai truyền đến âm thanh

già nua mà người ngoài không nghe được.

"Hứa Thanh, ngươi sẽ giúp đỡ đứa cháu gái duy nhất này của lão thân chứ..

. Bởi vì thể chất thân thể của nàng không bình thường, nên từ nhỏ đã sinh sôi

tâm ma, tính cách cũng trở nên càng ngày càng bạo ngược, mặc dù ta thường

xuyên tinh lọc giúp nàng, nhưng không cách nào trừ tận gốc được tà niệm dây

dưa cùng một chỗ với tính cách kia."

"Nhất là lúc trước nàng tấn cấp Kim Đan thất bại, tâm thần suýt nữa sụp đổ,

mặc dù ta có thể bảo vệ thân thể của nàng, nhưng áp lực bên trong nội tâm của

nàng đã dồn nén đến mức tận cùng, không phải hành hạ người khác đến chết,

chính là hành hạ bản thân mình đến chết, vả lại càng thêm quái gở, bây giờ ta

cũng không còn phương pháp nào nữa, nàng chỉ nghe theo lời của ngươi mà

thôi."

Đó là giọng của tổ mẫu Ngôn Ngôn, Đông U thượng nhân, bên trong truyền

ra cảm giác rất là đắng chát.

Bình luận

Truyện đang đọc