QUANG ÂM CHI NGOẠI

Đội trưởng từng mượn dùng để trấn áp U Tinh, tới khi U Tinh được thả ra ở

dược phô thì Đội trưởng mới trả lại cho hắn.

Hiện giờ mảnh vỡ vừa xuất hiện đã có một lực hút cực mạnh bùng nổ bên

trong, chớp mắt mấy vạn Thần tử xung quanh đều bị hút vào trong mảnh vỡ,

không còn một mống nào bên ngoài.

Làm xong tất cả Hứa Thanh mới thu hồi mảnh vỡ, tầm mắt dừng lại ở hố

sâu.

Nơi đó không có Thần tử tiếp tục xông ra nữa, tiếng gầm gào cũng đã biến

mất từ lâu.

Lúc hắn đang quan sát thì đột nhiên từ trong hố truyền ra một luồng dao

động thần niệm.

“Hứa Thanh, ngươi xuống đây đi.”

Đó là tiếng của Thế tử.

Hứa Thanh không lại gần ngay mà còn cẩn thận kiểm tra một phen, sau đó

hắn mới tới gần hố sâu, cúi đầu ngóng nhìn rồi cất bước đi xuống.

Tốc độ bay của hắn rất nhanh, Độc Cấm trong mắt tràn ngập, máu tươi vờn

quanh người, vun vút lao về nơi sâu nhất.

Càng đi sâu vào thì dị chất lại càng nồng đậm, còn có dịch nhầy chảy trên

bốn vách xung quanh, mùi thối rữa khiến người khác muốn ói cũng lan ra từ

chất nhầy.

Phía dưới còn tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

Sau khi Hứa Thanh tới gần, đập vào mắt hắn là một tầng vách ngăn tạo

thành từ máu thịt.

Đống máu thịt này trông như một mặt tường, chặn đứng con đường đi về

phía trước, nó không ngừng mấp máy, tỏa ra ánh sáng đỏ rực, khí tức của Xích

Mẫu cực kỳ nồng đậm.

Dường như nó đang giãy giụa muốn tràn ra bên ngoài, nhưng bị sức mạnh

vô hình nào đó trấn áp khiến nó không thể phản kháng mà chỉ có thể mấp máy

giãy giụa và không ngừng rút lui về phía sau.

Mà Thế tử và công chúa Minh Mai đang đứng trước vách chắn máu thịt ấy.

“Nơi này chính là tầng phòng hộ cuối cùng trước con đường dẫn tới trung

tâm của chỗ này.”

“Chúng ta muốn vào trong lấy một món đồ, đó là vật rất quan trọng để cứu

lão Cửu, nếu cưỡng chế mở ra thì Xích Mẫu dù đang ngủ say cũng sẽ cảm ứng

được rồi theo bản năng ẩn giấu thứ ở bên trong, vậy nên cần ngươi thi triển

quyền hành, lặng lẽ mở ra một lỗ hổng.”

Thế tử quay đầu nhìn Hứa Thanh rồi nói.

Hứa Thanh nghe thế thì gật đầu, trên đường đi hắn đã đoán được, trước đó

Thế tử và công chúa Minh Mai liên tục ra ngoài, hẳn mục tiêu của họ cũng

chính là nơi này.

Vì thế hắn cất bước tới chỗ đống máu thịt kia, máu tươi bao quanh bên

ngoài thân thể vờn quanh nhanh hơn, hắn giơ tay phải lên, ánh sáng đỏ rực

nhanh chóng hội tụ trên đầu ngón tay, một giọt máu tươi từ ngón tay hắn bắn ra.

Nhằm thẳng tới đống máu thịt kia.

Trong giọt máu này ẩn chứa quyền hành Hồng Nguyệt của Hứa Thanh, dị

chất nồng đậm lan ra, thấp thoáng còn thấy bên trong biến ảo ra một Hồng

Nguyệt nho nhỏ.

“Mở!”

Tích tắc khi máu tươi chạm vào vách chắn, thần niệm của Hứa Thanh truyền

ra.

Vách chắn bằng máu thịt rung lên một cách dữ dội, máu thịt ở nơi giọt máu

của Hứa Thanh hạ xuống nháy mắt bốc lên, đùn về bốn phía rồi dần tách ra một

khe hở.

Thế tử và công chúa Minh Mai không hề chần chừ, cả hai hóa thành hai tia

sáng vọt vào trong, biến mất không thấy đâu nữa.

Hứa Thanh không đi theo, hắn nhanh chóng lùi ra sau, tới khi lùi ra ngoài

trăm trượng, đang định lùi tiếp thì từ trong đống máu thịt kia lại truyền ra âm

thanh sắc nhọn, tiếng gầm thét vang vọng, sau đó máu thịt run rẩy rồi bắt đầu

héo rũ.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong thời gian từ ba tới năm hơi thở, đống

máu thịt kia sau khi héo rũ tới cực điểm thì trở thành tro bụi, tiêu tán khắp nơi,

để lộ ra một động sâu bên dưới hố.

Bên trong động sâu nhìn mà kinh hoảng.

Mặt đất là ao máu sềnh sệch, tỏa ra mùi thối rữa nồng nặc, ở chính giữa có

một viên thủy tinh màu đỏ khổng lồ, một nửa thủy tinh nổi trên mặt nước.

Ánh sáng đỏ lóng lánh.

Trong ao máu này còn có vô số trứng.

Những quả trứng này có quả mấy trượng, có quả mấy chục trượng, lớn nhỏ

bất đồng nhưng đều có màu đỏ cả.

Trong này có một phần nguyên vẹn, một phần thì đã vỡ vụn, chỉ còn là vỏ

trứng nổi lềnh phềnh trên mặt ao.

Xuyên qua những quả trứng nguyên vẹn có thể thấy bên trong chính là Thần

tử, chúng đang giãy giụa muốn phá xác chui ra.

Thế tử và công chúa Minh Mai lúc này đang lao thẳng tới chỗ thủy tinh màu

đỏ, nháy mắt khi tới gần họ đồng thời ra tay, lấy viên thủy tinh ra ngoài rồi thu

hồi nó.

Khi thủy tinh biến mất thì ao máu cũng nhanh chóng khô cạn, đám trứng

càng giãy giụa mãnh liệt, tiếng gầm gừ liên tục vang lên.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Sau khi lấy được thứ mình cần Thế tử rất thỏa mãn, hắn vừa nói vừa giơ tay,

định phá hủy tất cả trứng ở đây.

Trong lòng Hứa Thanh khẽ động, vội mở miệng.

“Tiền bối, đám Thần tử này còn có tác dụng.”

Thế tử nghe thế thì liếc qua Hứa Thanh, công chúa Minh Mai bên cạnh cũng

gật đầu.

Hứa Thanh lập tức lấy ra mảnh vỡ đại thế giới, bấm tay niệm pháp quyết,

lực hút lập tức lan ra, toàn bộ trứng ở đây đều bị hút vào bên trong mảnh vỡ.

Làm xong hết thảy Hứa Thanh cảm thấy rất hài lòng.

Hứa Thanh nghĩ số lượng nhiều như vậy hẳn đã đủ số “dầu” Đội trưởng cần

rồi.

“Vậy thì chúng ta đi thôi.”

Thấy Hứa Thanh đã xong việc, Thế tử bình tĩnh mở miệng, hắn vung tay

một cái, cuốn theo Hứa Thanh rời khỏi hố sâu, ra tới bên ngoài công chúa Minh

Mai lại đưa tay nhấn một cái.

Mặt đất ầm ầm rung chuyển, hố sâu bắt đầu sụp xuống, vô số tảng đá từ hư

không xuất hiện, bao phủ nơi này, nhanh chóng biến nó thành mặt đất bằng.

Tới giờ cuộc biến động ở dãy núi Khổ Sinh đã được giải quyết một cách

đơn giản, Hứa Thanh cảm thấy cũng không có gì đáng kinh ngạc, bởi dù sao

cũng có Uẩn Thần ở đây, một cái hố Thần tử chẳng đủ sức gây sóng to gió lớn

gì nổi.

Nhưng đối với các tu sĩ ở dãy núi Khổ Sinh mà nói, chuyện này đã khiến họ

vô cùng chấn động, vốn họ đều sẵn sàng liều mạng rồi nhưng tất cả mọi chuyện

xảy ra sau đó lại khiến tinh thần họ không khỏi dậy sóng

Bình luận

Truyện đang đọc