Trong đại điện an tĩnh lại.
Vô luận là Quận Thừa hay là Diêu Hầu, hay là hai vị Cung chủ Phụng Hành
Cung và Hình Luật Cung, đều riêng phần mình biết được một chút chiến báo,
nhưng bọn họ đều xa xa không biết được toàn diện như Chấp Kiếm Cung.
Dẫu sao thì Cung chủ Chấp Kiếm Cung cũng đang tạm làm đại Quận
Trưởng, vả lại trong thời kỳ chiến tranh, hết thảy tình báo đều do Chấp Kiếm
Cung tiếp quản, tất nhiên thông tin cũng sẽ đầy đủ nhất.
"Các ngươi nghe thấy chưa?" Mặt Cung chủ Chấp Kiếm Cung không chút
cảm xúc, chậm rãi mở miệng.
"Quận Thừa, không phải ta không muốn dùng thủ đoạn khác để cho những
cái ngoại tộc kia phái ra cường giả, nhưng ta không có thời gian."
Quận Thừa trầm mặc.
"Diêu Hầu, tại sao bảy thành quan đội liên minh không xuất động? Yêu cầu
vật tư kếch xù, thật to gan!" Giọng Cung chủ Chấp Kiếm Cung lộ ra một tia
nghiêm túc.
"Mà hơn 400 tộc quần thế lực cự tuyệt phái ra cường giả, ở thời điểm này
một khi Phong Hải Quận đại loạn, bọn họ sẽ lại như thế nào? Diêu Hầu, ngươi
từng nghĩ tới chưa!"
"Bây giờ hai đại chiến trường đã tràn đầy nguy cơ, Phong Hải Quận cũng đã
đến mức độ như thế này rồi, Khổng mỗ giết một chút ngoại tộc, không cần
ngươi tới thút thít méo mó!"
Ngữ khí của Cung chủ Chấp Kiếm Cung lạnh như băng, toàn bộ đại điện
cũng trở nên lạnh lẽo.
"Nếu như những ngoại tộc kia liên thủ phản kháng thì sao?" Diêu Hầu nhíu
mày, sắc mặt âm trầm, nhìn Cung chủ Chấp Kiếm Cung.
"Giết." Cung chủ Chấp Kiếm Cung nhàn nhạt truyền ra một chữ.
"Nếu như cường giả phái ra đào ngũ làm loạn trên chiến trường? Ngươi giết
hết sao!"
"Hứa Thanh, thông báo cho bốn đại chấp sự, tiếp tục diệt tộc, ta xem ai dám
bất tuân." Cung chủ Chấp Kiếm Cung chậm rãi mở miệng, không để ý tới Diêu
Hầu.
Hứa Thanh gật đầu, ghi chép lại.
"Khổng Lượng Tu, ngươi cố chấp, cách làm như thế thì không cách nào giữ
vững được Phong Hải Quận, đến lúc đó những cái ngoại tộc kia..." Diêu Hầu
đứng lên, nhìn Cung chủ Chấp Kiếm Cung.
Cung chủ Chấp Kiếm Cung lạnh nhạt nhìn Diêu Hầu.
"Nếu như Phong Hải Quận đã hủy, ta còn cần cân nhắc tới những thứ ngoại
tộc này làm gì?"
Diêu Hầu nhìn chằm chằm Cung chủ Chấp Kiếm Cung, hất tay áo lên quay
người rời đi.
"Diêu Thiên Yến, liên minh ngoại tộc, khi nào khởi động?" Hai mắt Cung
chủ Chấp Kiếm Cung thu nhỏ, nhàn nhạt mở miệng.
"Một ngày!" Ngoài đại điện truyền tới tiếng hừ lạnh của Diêu Hầu.
Quận Thừa thở dài, đứng dậy cúi đầu về phía Cung chủ Chấp Kiếm Cung,
tương tự rời đi, về phần hai vị Cung chủ khác, cũng riêng phần mình đứng dậy,
mặt không cảm xúc rời khỏi đại điện.
Rất nhanh, toàn bộ đại điện yên tĩnh lại, chỉ còn hai người Hứa Thanh và
Cung chủ.
"Cung chủ, thuộc hạ cáo lui." Đợi một hồi không thấy Cung chủ có phân
phó khác, Hứa Thanh trầm thấp cúi đầu, rời khỏi đại điện.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Cung chủ trầm mặc hồi lâu, lấy ra một khối
ngọc giản, nhẹ nhàng nhéo nhéo ở phía trên, ngẩng đầu nhìn về phía Diêu phủ,
lông mày chậm rãi nhăn lại.
"Là gã sao?"
Cùng lúc đó, Diêu Hầu rời khỏi Chấp Kiếm Cung, thần sắc tràn ngập tức
giận, cho đến khi về tới phủ của mình, ở trong mật thất, vẻ tức giận trên mặt gã
tan biến, hóa thành âm trầm thật sâu, thì thào nói nhỏ.
"Hẳn không phải là Khổng Lượng Tu, như vậy rốt cuộc là ai mưu sát Quận
Trưởng..."
Thời gian chậm rãi trôi, 10 ngày qua đi.
Trong 10 ngày này, Hứa Thanh căn bản không có bất luận thời gian nghỉ
ngơi nào, mỗi ngày chiến báo hội tụ đến từ các phương càng lúc càng nhiều,
nhất là theo đại quân lần lượt đến trên hai đại chiến trường Tây Bắc, từng trận
giao chiến vô cùng thê thảm cùng Thánh Lan tộc cũng bắt đầu tiến hành.
Mỗi một thời khắc đều có chiến báo truyền đến.
Trong đó chỗ Diêu Hầu thật sự làm được lời gã nói hôm ấy, chỉ dùng một
ngày, không biết câu thông như thế nào, khiến cho những liên minh ngoại tộc
kia xuất động.
Mà bản thân gã, kể cả hơn phân nửa tộc nhân của Diêu phủ, cũng đi tới
chiến trường phía Bắc.
Trước khi xuất phát, Diêu hầu không gặp ai cả.
Nhưng mà Hứa Thanh trông thấy Cung chủ đi ra đại điện, nhìn về phía Diêu
Hầu đi xa.
Mà bốn đại chấp sự cũng ra tay, thậm chí còn có hai vị phó Cung chủ phủ
xuống, cưỡng ép thúc đẩy phía dưới, rốt cuộc cũng chấn nhiếp toàn bộ ngoại tộc
không tham chiến, khiến cho cường giả trong tộc bọn họ phải tuân theo pháp
chỉ của Chấp Kiếm Cung, phân tán tới trong đại quân khác biệt của các Châu.
Vì vậy bây giờ bên trong Phong Hải Quận, ngoại trừ chiến trường bên
ngoài, không hề tồn tại tu sĩ Linh Tàng và Quy Hư.
Dù là phạm nhân cũng là như thế.
Hành động truy nã của Chấp Kiếm Cung là triển khai từ trên xuống dưới, tu
vi càng cao lại càng bị truy nã đầu tiên, về phần những phạm nhân nhỏ yếu một
chút, mặc dù vẫn có không ít tránh thoát, nhưng đa số kẻ cường đại đều đã bị
chém giết.
Cho nên rất nhanh, Chấp Kiếm Giả ra ngoài bắt đầu trở về, cuối cùng vào
ngày thứ mười, toàn bộ đều về tới Quận Đô.
Mà ở thời điểm này, bên phía chiến trường, cũng đến thời khắc nguy cấp
mấu chốt.
Chiến báo Hứa Thanh nhận được hiện ra vô cùng vô tận thê thảm, con số tử
thương mỗi ngày đều nhìn thấy mà giật mình, vả lại càng ngày càng nhiều, cho
đến đêm khuya ngày thứ mười, Hứa Thanh nhận được tin báo chiến trường phía
Tây cùng phía Bắc đồng thời nguy cấp.
Pháp bảo Cấm Kỵ phong tỏa toàn cảnh Phong Hải Quận sắp tan vỡ, không
cách nào kiên trì quá lâu, mà một khi tan vỡ, đại quân Thánh Lan tộc sẽ bộc
phát như lũ quét, tiến vào trong Phong Hải Quận.
Nhưng viện quân của nhân tộc vẫn không thấy đến.
Thậm chí Hứa Thanh thông qua chiến báo biết được, giờ phút này ở chỗ
cách nơi này cực kỳ xa xôi, Hoàng vực cùng với các Quận khác cũng gặp cùng
loại cục diện như vậy, Hắc Thiên tộc xuất động tấn công quy mô lớn.
Từng tộc phụ thuộc dưới trướng cũng đều bộc phát, trong khoảng thời gian
ngắn, toàn bộ lãnh thổ của nhân tộc đều ở trong tình trạng nguy cấp.
Lúc Hứa Thanh đưa phần chiến báo này cho Cung chủ, Cung chủ rõ ràng đã
biết trước, y đang một mình mặc chiến giáp bên trong đại điện.
Một bộ chiến giáp màu đen, do trên trăm khối giáp ghép thành, bất luận một
khối nào cũng tản mát ra uy áp cực kinh khủng.
Sau khi trông thấy Hứa Thanh, biểu cảm của Cung chủ vẫn nghiêm túc
trước sau như một, vẫy vẫy tay một cái về phía hắn.
"Đến đây, giúp ta mặc chiến giáp."