QUANG ÂM CHI NGOẠI

Vành mắt Hứa Thanh hơi đỏ lên, lặng lẽ tiếp nhận, cúi đầu thật sâu sau đó

quay đầu nhìn phần mộ Lục gia, trong đầu hiện ra hình đầu người trong tay Dạ

Cưu, trái tim của hắn lại trở nên đau nhói.

Sau một lúc lâu Hứa Thanh trùng trùng điệp điệp cúi đầu về phía phần mộ

của Lục gia, sau đó nhìn sư tôn, nhìn qua vẻ tự trách trên mặt sư tôn và hắn nhẹ

giọng mở miệng.

“Sư tôn, chúng ta nhất định sẽ báo thù cho Lục gia.”

Ánh mắt Thất gia trở nên thâm sâu, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, dần dần

lộ ra một tia cực kỳ lăng lệ ác liệt.

“Nhất định!”

Trong lúc nói lời này, dì nhỏ của Đinh Tuyết từ đằng xa đi tới, trong thần

sắc mang theo vẻ ân cần, Hứa Thanh chắp tay cúi đầu, không quấy rầy hai

người mà quay người hóa thành một đạo cầu vồng, bỗng nhiên đi xa, bay thẳng

đến phía biển cấm, thẳng đến tộc địa của Hải Thi tộc.

Bởi vì dị chất cho nên trận pháp của liên minh trong khoảng thời gian này

không hề ổn định, vì thế Hứa Thanh lựa chọn sử dụng Pháp Hạm của mình để

xuất hành.

Trên bầu trời ngoài bờ biển, hắn thấy được một người.

Một thân váy dài màu tím, một bóng hình xinh đẹp vô cùng mỹ lệ, chính là

Tử Huyền Thượng Tiên.

Nàng đứng ở nơi đó nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh cúi đầu.

“Bái kiến tiền bối.”

Tử Huyền Thượng Tiên không nói chuyện, Hứa Thanh đợi một lát, lần nữa

chắp tay sau đó đi vòng qua một bên, cho đến khi hắn đi xa tới 100 trượng, Tử

Huyền Thượng Tiên phía sau bỗng nhiên mở miệng nói.

“Việc xảy ra quá đột nhiên, ta không kịp ra tay."

Bước chân Hứa Thanh dừng lại, quay người về phía Tử Huyền Thượng

Tiên, nói khẽ.

“Cám ơn."

Những lời này, Hứa Thanh không hề gọi tiền bối.

Nói xong hắn quay người nhoáng một cái, hóa thành cầu vồng đi xa.

Nhìn theo bóng lưng Hứa Thanh, trong thần sắc của Tử Huyền Thượng Tiên

lộ ra một tia đau lòng, hồi lâu sau nàng liền than nhẹ một tiếng, trong mắt lập

tức tràn ngập hàn mang.

“Chúc Chiếu!”

Thời gian mấy ngày nhoáng một cái liền qua.

Tốc độ của Hứa Thanh cực nhanh, theo Pháp Hạm vượt sóng vượt gió đi

trên biển cấm, hắn từ từ nhìn thấy tộc địa của Hải Thi tộc cùng với từng pho

tượng khổng lồ sừng sững trên đảo.

Còn có một chiếc cổ kính thanh đồng cực lớn đang trôi nổi ở phía trên

những pho tượng khổng lồ.

Theo bản thân tấm gương chậm rãi chuyển động, từng đạo thần niệm kinh

khủng khuếch tán ra bát phương, khiến cho tất cả những người tới gần đều bị

tấm gương này cảm giác được.

Từ sau khi nơi đây trở thành địa phương đặt pháp bảo Cấm Kỵ của Thất

Huyết Đồng, toàn bộ hòn đảo đều nằm trong sự bao phủ của pháp bảo Cấm Kỵ,

Hải Thi tộc cũng trở thành tộc quần phụ thuộc vào Thất Huyết Đồng, chỉ cần có

mảy may động tĩnh liền sẽ lập tức bị phát hiện, căn bản cũng không có cơ hội

phản bội.

Thất Huyết Đồng cũng đã an bài một bộ phận đệ tử các phong ở nơi đây, các

đệ tử luân phiên điều chuyển, còn có cả những vị Phong chủ thay phiên nhau tới

để bảo vệ pháp bảo Cấm Kỵ, tất cả đều sẽ trú đóng luôn ở nơi này, bây giờ

người đang bảo vệ nơi này là Phong chủ của đệ tam phong.

Giờ phút này theo Hứa Thanh tới gần, khí linh ẩn trong tấm gương bỗng

nhiên phát ra thần niệm chiếu vào trên người Hứa Thanh, một cảm giác lạnh

như băng lập tức tràn ngập toàn thân, thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, lấy ra lệnh

bài.

Đây là nơi đặt pháp bảo Cấm Kỵ, không phải là một nơi có thể tùy ý đến, dù

hắn là điện hạ của Thất Huyết Đồng cũng không có tư cách tự do tới nơi đây,

chỉ có người được Thất gia hoặc là Huyết Luyện Tử tán đồng mới có được

quyền hạn này.

Dưới mắt, theo thần niệm quét qua lệnh bài Hứa Thanh xuất ra, sau khi xác

nhận phù hợp thì tia lạnh lẽo kia mới chậm rãi tản đi, mặt biển phía trước lập

tức cuộn mình, dấy lên thật cao kịch liệt tản ra về hai bên, tạo thành một con

đường xuyên biển.

Pháp Hạm của Hứa Thanh bay nhanh trong con đường xuyên biển này, hai

bên là bức tường nước biển cao tới mấy chục trượng.

Hắn cảm thụ hết thảy, cũng cảm nhận được chỗ đáng sợ của pháp bảo Cấm

Kỵ của Thất Huyết Đồng, nhưng hiển nhiên vẫn không bằng được với đạo ánh

sáng mà hắn nghe được đệ tử trong tông môn miêu tả.

Hứa Thanh cũng thừa nhận điều này, hắn tiến tới gần bên bờ và thu hồi Pháp

Hạm, bước lên địa phương đã từng là lãnh địa của Hải Thi tộc.

Mặt đất màu tím mọc đầy những cây cối kỳ dị, những thứ giống như linh chi

vẫn tồn tại như cũ, chỗ nào cũng có, bầu trời bay tới rất nhiều cây bồ công anh

phát sáng, liên miên thành đàn, từ xa nhìn qua sẽ thấy vô cùng xinh đẹp.

Từng con sứa cực lớn đang trôi lơ lửng ở trong thiên địa, trong đó có một

con bỗng bay nhanh đến phía hắn, sau khi đến liền vung ra một đoạn xúc tu để

nghênh đón Hứa Thanh.

Trên thân sứa có vài chục người đệ tử Thất Huyết Đồng, tất cả đều là Trúc

Cơ, sau khi nhìn thấy Hứa Thanh liền nhao nhao chắp tay.

"Phong chủ đệ tam phong đã nhận được pháp chỉ của tông môn, an bài mấy

vị hộ pháp chờ sẵn ở nơi đặt pháp bảo Cấm Kỵ, nhưng việc này không vội,

chúng ta phụng mệnh tới đây để tiếp đón điện hạ qua đó."

Bởi vì Thất gia là tông chủ, cho nên thân phận Hứa Thanh từng là điện hạ đệ

thất phong thì cũng là điện hạ của Thất Huyết Đồng, mà danh vọng của hắn ở

trong liên minh cũng cao, cho nên những đồng môn cung kính với hắn cũng là

việc dĩ nhiên.

Thần sắc Hứa Thanh nghiêm nghị, chắp tay đáp lễ, nhìn theo xúc tu của con

sứa rồi bước lên, để nó chở về nơi đặt pháp bảo Cấm Kỵ của Thất Huyết Đồng.

Đây là lần thứ ba Hứa Thanh đi tới nơi đã từng là lãnh địa của Hải Thi tộc

này, lần đầu tiên là cùng đội trưởng, cả hai đã làm một việc rất lớn ở nơi này,

lần thứ hai là đi ngang qua, còn lần này là đặc biệt tìm tới đây.

Nhìn qua những thứ kỳ dị ở bốn phía, Hứa Thanh bỗng nhiên nghĩ đến vị

công chúa kia của Hải Thi tộc, lúc trước hắn đã quên mất chuyện này mà cũng

không đến hỏi đội trưởng, lúc này bỗng nhiên nghĩ tới nên Hứa Thanh nhìn về

phía nơi Hải Thi tộc sinh sống ở xa xa, bỗng hỏi một câu.

"Bây giờ Hải Thi tộc như thế nào?"

"Điện hạ, Hải Thi tộc đã toàn diện phụ thuộc vào chúng ta, lão tổ và toàn bộ

tộc nhân đều bị Thất Huyết Đồng chúng ta gieo hồn ấn, quyền mở ra thuật

chuyển đổi cũng đã bị tông ta nắm giữ, bổ sung dòng máu mới cho tộc này,

đồng thời cũng nghiêm ngặt in xuống hồn ấn."

"Về phần những thứ khác thì tông ta không hề quấy nhiễu, trật tự của họ sẽ

vẫn như trước, vẫn là Hoàng tộc như cũ và bảo lưu lại quyền tự trị."

"Nhưng khi bọn họ muốn thay đổi ngôi vị Hoàng Đế thì cần được tông ta

đồng ý, Hoàng và lão tổ đời trước đã bị lão tổ Huyết Luyện Tử mang đi, tân

Hoàng thống lĩnh toàn tộc đang tại vị bây giờ là do chúng ta nâng đỡ."

Hứa Thanh không lên tiếng nữa, một đoàn người bọn họ rất nhanh liền tới

nơi đặt pháp bảo Cấm Kỵ của Thất Huyết Đồng.

Phía trước là mười bốn pho Tượng Thần Tổ Thi cao vút tới mây, trên người

mỗi pho tượng đều tràn ra khí tức kinh thiên động địa, cũng ẩn chứa vẻ tang

thương cùng dấu vết của năm tháng.

So sánh với những pho tượng này, sự tồn tại của tu sĩ thật giống con sâu cái

kiến vậy, nhất là năm pho tượng trong đó, năm pho tượng này cao như cự

phong, dù ngẩng đầu cũng rất khó nhìn thấy điểm cuối cùng.

Dưới mười bốn pho tượng là từng dãy kiến trúc của Thất Huyết Đồng, rất

nhiều đệ tử trú đóng ở ngay nơi này, thời khắc bảo vệ pháp bảo Cấm Kỵ của

Thất Huyết Đồng.

Hứa Thanh đi đến khiến cho không ít người chú ý, nhao nhao cúi đầu bái

kiến.

"Điện hạ, người muốn nghỉ ngơi trước hay là lập tức đi qua?"

Hứa Thanh nhìn qua cổ kính cực lớn đang trôi lơ lửng ở phía trên pho

tượng, thở sâu một hơi, chậm rãi mở miệng.

“Làm phiền các vị, ta muốn lập tức qua đó."

Bình luận

Truyện đang đọc