QUANG ÂM CHI NGOẠI

Tộc này, vốn là không có thiên phú bản mệnh, tối đa cũng chỉ thể hiện tại

nhục thân cường hãn mà thôi, nhưng theo thời đại thay đổi, theo tộc đàn mạnh

lên, bọn họ sáng tạo ra thiên phú bản mệnh cho chính mình.

Khóa lại một Thiên đạo viễn cổ, nô dịch Thiên đạo này, thông qua quất nó,

làm cho kêu rên, hình thành khí vận, dùng để tăng thêm vào tộc đàn.

Mà cụ thể rốt cuộc có bao nhiêu Thiên đạo bị bọn họ khóa lại như vậy,

ngoài Ti Quyền và Thần linh tộc này, không người biết được.

Giờ phút này, âm thanh hóa thành từ tiếng kêu rên của Thiên đạo, không

nhìn tu vi, không nhìn ngăn trở, trực tiếp rơi vào chỗ Hứa Thanh và Đội trưởng,

loại đau khổ và ý muốn chết này nhanh chóng lan tràn trong đầu bọn họ.

Nhưng… Nét mặt Hứa Thanh như thường, Đội trưởng vẫn đang cười trào

phúng.

“Nhi tử.”

Tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên giữa không trung hiển nhiên có điều hiểu

lầm, tia sắc lạnh trong mắt càng đậm hơn. Đúng lúc ấy, một tiếng ê a trong trẻo

bỗng nhiên truyền đến từ vùng đất hư vô trong vòng xoáy.

Âm thanh này vừa phát ra, vị cách kinh người, nháy mắt đã trung hòa tiếng

kêu rên đến từ Côn Bằng, khiến cho vòng xoáy trên trời bỗng nhiên sụp đổ.

Mà vị tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên kia, toàn thân chấn động mãnh liệt,

phun ra một ngụm máu tươi lớn, sắc mặt kinh hãi, ẩn chứa cả vẻ khó tin.

“Đây là thứ gì!”

Hắn thở dồn dập. Giờ phút này đang khi nói, thân thể hắn cấp tốc rút lui.

Hắn không muốn đánh, trong mắt hắn, Nhân tộc tướng mạo tuấn lãng kia không

tính là gì cả, nhưng tên mập mạp cồng kềnh kia quá kinh khủng.

Cho nên, hắn không chút do dự, bỗng nhiên rút lui.

Đội trưởng hô to.

“Chớ đi, lại đánh thêm một trận đã.”

Hứa Thanh nhíu mày, bình tĩnh mở miệng.

“Đại sư huynh, đừng đùa nữa.”

Khi đang nói, Hứa Thanh nâng tay phải lên, nắm vào trong hư không một

phát. Ngay lập tức, ngọn lửa màu đen bỗng đâu xuất hiện, hình thành biển lửa,

đồng thời Kim Ô từ trong đồ đằng trên người Hứa Thanh truyền ra tiếng hót,

xông ra, hóa thành một thanh trường thương màu đen.

Khoảnh khắc trường thương xuất hiện, sấm sét nổ vang, rít gào vang vọng,

thương ảnh như một con hắc long diệt thế, tràn ra khí tức làm mặt đất run rẩy,

núi đá sụp đổ.

Trong chớp mắt tiếp theo, trường thương màu đen phóng lên tận trời.

Nhìn như trường thương, lại như Kim Ô, ngọn lửa xung quanh dâng lên theo

từ mặt đất, phóng thẳng đến tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên bỏ chạy.

Từ xa nhìn lại, màn trời cấm khu nổ vang, thanh thương như rồng bay ra từ

trước người Hứa Thanh, lấp lóe tia chớp màu đen diệt thế, hiên ngang vô cùng,

như có thể đánh nát hết thảy.

Nó càng cuốn lên biển lửa trên đất, thành đám liên miên, phủ khắp màn trời.

Tốc độ nhanh chóng như sao băng, vạch tan bầu trời mà đi.

Còn có sợi hồn đến từ trên đỉnh núi, giờ phút này cũng lập tức đuổi theo,

cùng tăng thêm lực cho trường thương giống như biển lửa, khiến cho thanh

thương này, phát ra phong mang trước nay chưa từng có.

Khiến cho không người nào có thể né tránh, cũng không thể chống cự!

Sắc mặt tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc kia tái mét triệt để.

“Khí tức này... Đây là cấm binh!”

Tộc đàn mạnh mẽ, làm cho năng lực nhận biết và tính hoàn chỉnh của lịch

sử cũng sẽ càng hơn, cho nên ngay lập tức, tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên này

đã nhận ra thanh thương này.

Loại nhận biết này khiến đáy lòng hắn quay cuồng, trong đầu như có lôi

đình kinh thiên.

Nhưng bây giờ hắn không kịp đi suy tư quá nhiều, cảm giác nguy cơ sinh tử

mãnh liệt khiến tất cả huyết nhục toàn thân hắn đều đang rung động. Cảm giác

tử vong, từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong, lan tràn toàn thân của hắn.

Hắn muốn tránh đi, nhưng lại không cách nào làm được, mà bản năng đến

từ sinh mệnh làm hắn hiểu được, đối mặt thanh thương diệt tuyệt lao đến này,

mình chỉ cần lui lại một bước, đều sẽ bị khí thế trấn áp tâm thần.

Một khi bị khí thế áp bách, mình hẳn phải chết không nghi ngờ.

Bởi vì thanh thương này, thiên địa bất dung, Thiên đạo không cho phép,

thuộc về một trong những cấm binh cổ xưa nhất của đại lục Vọng Cổ, là tồn tại

phải bị phong ấn trong công pháp Hoàng tộc.

Đối mặt loại cấm binh cổ xưa này, càng e ngại, thì càng sẽ nhanh chóng bị

hủy diệt.

Cho nên, hai mắt tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc này lập tức đỏ ngầu,

hắn phát ra gào thét, tự phun ra máu tươi, hình thành thuật pháp Huyết Cấm.

Máu này lập tức biến thành huyết vụ, tạo thành hình cung trước người hắn,

phòng hộ phía trước, đồng thời có thể thấy được huyết vụ cuồn cuộn, trong đó

hiện ra gương mặt của rất nhiều tộc đàn, số lượng không ít hơn ngàn, cùng nhau

phát ra tiếng gầm nhẹ, rồi tự thiêu đốt, dùng hết sức lực.

Nhưng chỉ như vậy, hiển nhiên còn không đủ.

Cho nên vào bước ngoặt nguy hiểm, tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên này

toàn diện dâng lên lực lượng thân xác, hai tay hắn trong khoảnh khắc trở nên

thô to vô cùng, nâng lên nhấn một cái về phía trước.

Ánh sáng màu vàng kim bỗng nhiên khuếch tán từ trên người hắn, hóa thành

lồng ánh sáng, hình thành tầng phòng hộ thứ hai.

Còn có một luồng sáng trắng cấp tốc bay ra từ mi tâm hắn, hình thành thuật

pháp Mệnh Thần, hóa thành một bức tượng thần, sừng sững phía sau hắn.

Tượng thần này có hình người, nhưng toàn thân đều là lông vũ, toàn thân

màu trắng, cho người ta một loại cảm giác thần thánh. Giờ phút này, tượng thần

nâng hai tay lên, thành tư thế ôm, ôm lấy tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên này

vào trong.

Dốc hết sức đối mặt!

Hết thảy việc này nói thì rất dài dòng, nhưng trên thực tế đều phát sinh trong

điện quang hỏa thạch, khoảnh khắc tiếp theo, trường thương màu đen đã phá vỡ

hư vô.

Đến!

Khí thôn sơn hà, tiếng rít như sấm, đâm về phía huyết vụ trước mặt tu sĩ

Viêm Nguyệt Huyền Thiên.

Khoảnh khắc đụng chạm, sương mù nổ vang, quay cuồng kịch liệt, muốn

chống cự uy của thương này, nhưng lại không cách nào làm được, tất cả gương

mặt trong đó dù có thiêu đốt cũng đều không có ích gì.

Trong chớp mắt, chúng đều phát ra tiếng kêu rên thê lương, giống như bụi

bay, trực tiếp bị cơn gió của trường thương lao đến thổi tan.

Bình luận

Truyện đang đọc