QUANG ÂM CHI NGOẠI

Phía trên bầu trời của Thủy Mặc sơn mạch, Hứa Thanh và đội trưởng đang

cấp tốc bỏ chạy.

Giờ phút này bộ áo giáp huyết sắc trên người bọn họ đã vỡ vụn hơn phân

nửa, trên người đều là vết thương, nhìn thôi cũng thấy giật mình.

Còn có không ít miệng vết thương đã hư thối, khí tức cả hai đều vô cùng suy

yếu.

Nhất là trên thân thể hai người còn có một chút vết thương trí mệnh, một

cánh tay của Hứa Thanh đã tê liệt, bụng có mấy cái lỗ thủng, vị trí trái tim máu

thịt mơ hồ, hình như đã từng bị nổ tung, miễn cưỡng còn sống.

Mà đội trưởng cũng giống như thế, ngoại trừ bộ vị miệng vết thương trên

thận, còn có vết thương nơi cổ là nghiêm trọng nhất, dường như chỉ thiếu chút

nữa là sẽ bị cắt đứt.

Nhưng không thể không nói, sinh mệnh lực của Hắc Thiên tộc cực kỳ ương

ngạnh, coi như là chịu loại thương thế này, bọn họ vẫn có thể toàn lực chạy

nhanh như trước, mặc kệ máu đen rơi vãi, trong mắt hai người đều mang theo

vẻ cố chấp và lạnh lùng.

Dường như đối với bọn họ mà nói, tử vong cũng đều không coi vào đâu.

Phía sau bọn họ, đám người Sơn Hà Tử gấp rút truy kích tới gần.

Khổng Tường Long không có ở đây, lúc này y đang dùng tốc độ cao nhất

bay nhanh về một phương hướng khác, bay về phía nơi tín hiệu truyền đến.

Vừa truy kích, trên người đám Sơn Hà Tử cũng đồng thời tràn ngập sát khí,

sát ý vô cùng mãnh liệt, thi thoảng lại bấm niệm pháp quyết ra tay, pháp thuật

chấn động, huyết khí rất đậm.

m thanh nổ tung không ngừng vang vọng, mà Hứa Thanh và đội trưởng

cũng đồng dạng không tầm thường, giờ phút này trong mắt đội trưởng lóe lên

hàn mang, sau lưng lập tức huyễn hóa ra rất nhiều trường mâu, gào thét bắn về

phía sau.

Đây không phải pháp thuật của nhân tộc, mà là thuật Huyễn Hóa của Hắc

Thiên tộc, uy lực cực kinh người.

Hứa Thanh thì phản kích càng thêm sắc bén, hai mắt của hắn tràn ngập hắc

mang, chợt quay lại, hắc quang trong mắt lập tức sáng rõ, càng khiến một khu

vực sau lưng hóa thành màu đen, bầu trời lập xuất hiện một khối màu đen lốm

đốm, cấp tốc mở rộng, sau đó hình thành một hình bàn tay, chụp về phía đám

người Sơn Hà Tử.

Màu đen trong đó giống như có thể thôn phệ ánh mặt trời, trong chớp mắt

liền đạt đến mấy trăm trượng, thoạt nhìn rất là kinh người.

Một màn này khiến cho tâm thần đám người Sơn Hà Tử cực kỳ chấn động,

suýt nữa tưởng rằng mình đã gặp Hắc Thiên tộc chân chính.

Đội trưởng bên cạnh cũng nhảy dựng lên, bởi vì loại thủ đoạn này, đúng là

pháp thuật cực kỳ chính tông của Hắc Thiên tộc.

Trong lúc pháp thuật nổ vang, đám người Sơn Hà Tử cũng phải tạm thời

tránh đi, toàn lực ra tay xua tán đám hắc quang kia, trong khi tâm thần mỗi

người đều dâng lên suy nghĩ riêng, Hứa Thanh vẫn chưa kết thúc lần ra tay của

mình.

Thân thể của hắn bỗng nhiên dừng lại, quay mặt về phía đám người Sơn Hà

Tử, hô hấp dồn dập, vào thời khắc này hắc mang trong mắt hắn lần nữa lập lòe,

tràn ra một màu đen cực hạn.

Tay phải chậm rãi giơ lên, hung hăng trảo một cái về phía ba người Sơn Hà

Tử.

Một trảo xuống dưới, một luồng tinh thần lực cường hãn ngập trời bộc phát,

khiến cho một trảo đơn giản này của Hứa Thanh lại có được lực lượng thực

chất, không phải biến ảo ra độc thủ lớn như lúc trước, mà là... Điều khiển!

Trong thời gian ngắn, thân thể Sơn Hà Tử đi đầu run lên, trong mắt lộ ra

một tia vùng vẫy, nhưng rất nhanh tia vùng vẫy này liền tiêu tán, chợt quay đầu

nhìn Vương Thần, trong mắt lộ ra ánh sáng hung ác.

Toàn thân Sơn Hà Tử trực tiếp bộc phát ra huyết khí, thân hình tựa như

không bị khống chế, nhanh chóng phóng tới phía Vương Thần, thế mà lại ra tay

đối phó với Vương Thần.

Biến hóa bất thình lình của Sơn Hà Tử khiến cho sắc mặt Vương Thần đại

biến, trong lòng Dạ Linh cũng vô cùng kinh ngạc.

Hai người không kịp truy kích, nhanh chóng ra tay ngăn Sơn Hà Tử lại, Dạ

Linh càng không tiếc phun ra một ngụm máu tươi tiến vào trạng thái hóa yêu,

hóa thành một thanh huyết kiếm trảm tới trước người Sơn Hà Tử.

Đây là pháp thuật chuyên môn đối phó loại thuật điều khiển tinh thần, giờ

khắc này Dạ Linh theo bản năng nghĩ tới phương pháp đối phó thiên phú Hắc

Thiên tộc mà Khổng Tường Long dạy cho.

Dưới một chém, oanh một tiếng, tựa như chặt đứt một sợi tơ vô hình.

Toàn thân Sơn Hà Tử run lên và khôi phục lại, nhưng vẻ mặt lại vô cùng uể

oải, trong mắt càng lộ ra vẻ hoảng sợ.

Trong đầu Hứa Thanh vang lên một tiếng ô...ô...n...g, phun ra một ngụm

máu tươi, thần sắc cũng hiện ra vẻ mỏi mệt, không hề quay đầu lại mà cấp tốc

bỏ chạy.

Lúc đi ngang qua đoàn xe Thánh Lan tộc phía dưới, hắn không có chút do

dự, thần sắc mang theo vẻ lạnh lùng, tay phải giơ lên, trảo một cái xuống mặt

đất.

Toàn thân một con thú vật bốn chân lập tức chấn động, trực tiếp bị khống

chế bay lên không trung, thân hình như bị hư vô nghiền ép, mắt thường có thể

thấy được vặn vẹo, trong chớp mắt máu thịt mơ hồ tan vỡ, lực lượng sinh cơ bị

tươi sống rút ra, bay thẳng đến phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh khẽ hấp một cái, dung nhập sinh cơ vào trong cơ thể, vẻ mỏi mệt

trong thần sắc rõ ràng tiêu tán một chút, đúng lúc dang muốn tiếp tục, đám

người Sơn Hà Tử đã lần nữa đuổi theo tới sau lưng.

Hứa Thanh hừ lạnh một tiếng, chợt phất tay, lại có vài chục tu sĩ Thánh Lan

tộc kèm theo vẻ mặt hoảng sợ, thân thể tự bay lên không, tương tự bảy tám con

thú vật bốn chân, bị Hứa Thanh khống chế, bay thẳng đến phía đám Sơn Hà Tử.

Bọn họ tương tự chỉ trong mắt lập tức lộ ra cừu hận, tựa như đám người Sơn

Hà Tử là kẻ thù không đội trời chung của bọn họ, gào thét bay đi.

Làm xong những thứ này, Hứa Thanh gào thét chạy về xa xa.

Đội trường bên cạnh có chút há hốc mồm, biểu hiện của Hứa Thanh khiến

cho y cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, vả lại có chút không hợp cùng với kế

hoạch của mình, nhưng y cũng phản ứng rất nhanh, đè xuống gợn sóng trong

lòng, bay nhanh cùng với Hứa Thanh.

Nhanh chóng chạy xa.

Giữa không trung, đám người Sơn Hà Tử tràn ngập tức giận, lập tức ra tay,

tiếng nổ vang lên, thân thể những tên Thánh Lan tộc lao tới lập tức tan vỡ, bị ba

người Sơn Hà Tử giết dễ như trở bàn tay.

Nhưng quỷ dị là những tên Thánh Lan tộc này rõ ràng không một ai truyền

ra tiếng kêu thảm thiết, dù là một giây trước khi tử vong, cũng đều tràn đầy hận

ý như trước.

Mà cả vùng đất, theo Hứa Thanh ra tay, đoàn xe Thánh Lan tộc dĩ nhiên đại

loạn, những tu sĩ Thánh Lan tộc kia cũng trở nên hoảng sợ, dù là tu sĩ Kim Đan

bên trong cũng đều vô cùng lo lắng, thần sắc cấp tốc biến hóa.

Cùng lúc đó, vị thanh niên chiến lực sáu Cung kia bỗng nhiên bay lên trên

không.

"Chư vị Chấp Kiếm Cung nhân tộc, chúng ta là đoàn xe Thiên Đính Quốc

của Thánh Lan tộc, có được thư lệnh của Diêu Hầu ở Phong Hải Quận!" Trong

lúc nói chuyện, thanh niên nhanh chóng lấy ra một khỏa ngọc giản, trực tiếp ấn,

một đạo phù văn lập tức huyễn hóa ra ngoài.

Đó là phù văn Diêu gia, đại biểu che chở!

Làm xong những thứ này, gã vẻ mặt âm trầm nhìn về phía ba người Sơn Hà

Tử.

Biểu cảm ba người Sơn Hà Tử khó coi, hừ lạnh một tiếng, không để ý tới

đoàn xe Thánh Lan tộc này, trực tiếp phóng qua, tiếp tục truy kích về phía Hứa

Thanh và đội trưởng bỏ chạy.

Vừa đuổi theo, ba người theo bản năng nhìn nhau một cái, đều thấy sự nghi

ngờ cùng chấn động trong nội tâm của nhau.

Trần Nhị Ngưu ra tay, theo bọn họ nhận định cũng coi như bình thường,

nhưng còn Hứa Thanh... Lại khiến cho đáy lòng bọn họ dấy lên sóng lớn.

Thật sự là Hứa Thanh hai lần ra tay, chẳng những đều là thủ đoạn chính tông

của Hắc Thiên tộc, uy lực lại còn cực kỳ kinh khủng, làm cho người ta có một

loại cảm giác tuyệt không phải là Hắc Thiên tộc tầm thường.

Thậm chí nếu không phải lúc trước tận mắt nhìn thấy Hứa Thanh chuyển

hóa, vả lại Hứa Thanh tự vấn lương tâm còn là ánh sáng vạn trượng, bọn họ

cũng có một loại cảm giác đối phương thật sự đúng là Hắc Thiên tộc.

Nhất là một màn nhìn như chỉ là khống chế thân thể đối với Sơn Hà Tử,

nhưng Dạ Linh và Vương Thần đều nhìn rất rõ ràng, một khắc đó, Sơn Hà Tử

tuyệt đối không phải chỉ là bị khống chế thân thể, mà thần trí cũng đều bị ảnh

hưởng.

Còn có những người Thánh Lan tộc kia cũng tương tự là như thế.

Về phần cụ thể, bởi vì hiểu biết của bọn họ đối với Hắc Thiên tộc cũng có

hạn, cho nên không nói rõ rệt được, nhưng theo bản năng dâng lên sự kiêng kị.

"Rõ ràng là diễn kịch, tại sao ta lại cảm giác giống như là thật vậy nhỉ..."Sơn

Hà Tử cười khổ trong lòng, thở dài một tiếng.

Dạ Linh và Vương Thần cũng tương tự cười khổ, tiếp tục truy kích, mà lúc

này tung tích Hứa Thanh và đội trưởng cũng đã tiêu tán, mà Khổng Tường

Long rất nhanh liền đến, sắc mặt âm trầm hạ lệnh tìm kiếm

Bình luận

Truyện đang đọc