Diêu Vân Tuệ cúi đầu, trong thoáng chốc nghe lời cô cô nói, ả cúi đầu về
phía Tử Huyền cùng Hứa Thanh.
"Vân Tuệ cũng là người đáng thương, gia phu mất sớm, cô nhi quả mẫu
sống không dễ dàng." Diêu Phi Hà nhìn qua Tử Huyền, nói khẽ.
Tử Huyền thần sắc như thường, cũng không biểu lộ là đồng ý hay không
đồng ý, mà tiếp tục nói cười cùng với Diêu Phi Hà cùng với Lý Thi Đào, ba
người rất nhanh liền không ngừng truyền ra tiếng cười.
Về phần Diêu Vân Tuệ, thì dưới sự an bài của cô cô, ả ngồi ở một bên gảy
cầm, khúc nhạc vang vọng, phối hợp mưa gió, có một phen hàm súc thú vị
khác.
Hứa Thanh từ đầu tới cuối đều không tỏ thái độ đối với chuyện này, hắn
không biết quan hệ chân chính của Tử Huyền Thượng Tiên và muội muội của
Diêu Hầu, cho nên hắn tạm thời không biểu lộ bất luận khuynh hướng gì về
chuyện đó.
Mà trên thực tế đối với hắn mà nói, bất kể hiểu rõ hay không đều không
trọng yếu, cũng không ảnh hưởng tới lựa chọn của bản thân mình.
Khi có cơ hội, hắn vẫn sẽ ra tay giải quyết hai người mẫu tử này, kết thúc
mọi chuyện.
Nghĩ tới đây thì ánh mắt Hứa Thanh lạnh lẽo, quét mắt qua Diêu Vân Tuệ,
vừa đúng lúc Diêu Vân Tuệ cũng ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thanh.
Thoáng chốc khi bốn mắt nhìn nhau, Diêu Vân Tuệ theo bản năng tránh ánh
mắt của hắn, tiếng đàn cầm hơi loạn.
Hứa Thanh nhíu mày, đáy lòng càng kinh ngạc hơn, đồng thời cũng nổi lên
sự cảnh giác.
Hắn cảm giác đối phương nhất định lại có cái ý định tính kế nào đó, nên mới
đột nhiên có vẻ tránh né. Vì vậy sát ý trong đáy lòng của Hứa Thạn lại hơi dâng
lên, nhưng hắn khống chế rất tốt, không để lộ ra chút nào.
Cứ như vậy theo thời gian trôi qua, lúc đến hoàng hôn, Tử Huyền và hai vị
khuê mật cũng kết thúc cuộc nói chuyện, lựa chọn cáo từ.
Trước khi đi, Lý Thi Đào cũng rời đi cùng, nàng ở ngoài Hạnh Hoa các,
mỉm cười nhìn Hứa Thanh và tiếp tục trêu ghẹo.
"Tiểu đệ đệ, lúc trước ngươi nói muốn giới thiệu sư huynh của ngươi cho ta,
ta vẫn nhớ kỹ đó nha."
Hứa Thanh chăm chú nhìn đối phương, nhẹ gật đầu.
Lý Thi Đào vừa lòng thoả ý, phất tay cùng Tử Huyền, liên tục bước chậm
rời đi.
Giờ phút này cơn mưa bên ngoài cũng đã ngừng lại, trên đường quay về
phân tông, Tử Huyền và Hứa Thanh song song đi về phía trước, nàng hơi mở
miệng.
"Hai vị này là khuê mật mà ta quen ở trong Quận Đô, cũng không tệ lắm, Lý
Thi Đào nhìn như tính cách khiêu thoát nhanh nhẹn, nhưng trên thực tế tâm cơ
rất sâu, nàng là người làm việc có đảm đương, thời khắc mấu chốt có thể tín
nhiệm."
"Về phần Diêu Phi Hà, nàng tâm chí rộng lớn, không phải Phong Hải Quận
có thể vây khốn, vả lại bằng hữu rất ít. Nàng tuy có tâm hướng về công danh,
nhưng làm người cũng có nguyên tắc, hôm nay nàng chủ động gọi Diêu Vân
Tuệ tới thì có thể thấy rõ nàng là người vì đại cục. Nhưng ngươi cũng không
cần bởi vậy mà băn khoăn, cứ dựa theo nguyên tắc của mình mà làm là được
rồi."
Hứa Thanh gật đầu, đây cũng là suy nghĩ trong đáy lòng của hắn.
Tử Huyền không nói nữa, bước chân nhẹ nhàng, tâm trạng không tồi.
Hứa Thanh đi cùng bên cạnh, dưới ánh trăng, bóng hai người kéo dài ra sau
lưng, cho đến khi đi đến cửa phân tông, gió nổi lên.
Gió hơi kèm theo chút lạnh, đó là dấu hiệu mùa đông sắp tới.
"Mùa đông chuẩn bị tới rồi, mưa mùa thu cũng trôi qua thật nhanh..." Tử
Huyền quay người, đôi mắt sáng chiết xạ ánh trăng, giờ khắc này đứng dưới ánh
trăng, nàng đặc biệt xinh đẹp lộng lẫy.
Lúc nhìn Hứa Thanh, nàng giơ tay lên, cử chỉ ôn nhu giúp Hứa Thanh sửa
sang lại một chút vạt áo bị gió thổi, trong khi thân thể Hứa Thanh đang cương
cứng, nàng dịu dàng cười một cái.
"Hứa Thanh, ngươi phải tu luyện nhanh một chút..."
Nàng nhẹ giọng mở miệng, liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, rồi quay
người đi vào trong phân tông, bóng lưng thướt tha và váy tím xa dần, làn gió
thơm cũng không còn ở đây nữa.
Những thị nữ một đường đi theo đằng sau cũng riêng phần mình hạ thấp
người hành lễ về phía Hứa Thanh, sau đó đi theo phía sau Tử Huyền.
Hứa Thanh đứng trước cửa phân tông, nhìn Tử Huyền đi xa, tâm thần vang
vọng câu nói cuối cùng của đối phương.
Hồi lâu sau hắn nhẹ gật đầu, chắp tay cúi đầu rồi quay người rời đi.
Cũng không trở về Kiếm Các, mà đi nhận nhiệm vụ để kiếm quân công.
Sau mấy ngày, Hứa Thanh một mực cố gắng tích lũy quân công, mà trong
nhiệm vụ hằng ngày, bắt tội phạm truy nã là thu được quân công nhiều nhất, cho
nên Hứa Thanh nhớ hết phần lớn danh sách tội phạm truy nã, trong đó có một
kẻ khiến hắn ấn tượng tương đối sâu khắc.
Bởi vì ngoại hiệu của tên tội phạm truy nã này cùng một dạng với hắn, cũng
gọi là tiểu hài tử.
Cho đến bảy ngày sau, sau khi tích lũy quân công đến trình độ nhất định,
Hứa Thanh đi tới tầng thứ chín Hình Ngục Ti, dùng quân công xa xỉ, thân thỉnh
khảo hạch trấn thủ đối với nhà tù số 1 khu Đinh.
Cái khảo hạch này, đồng thời cũng là con đường duy nhất để binh sĩ khu
Đinh tấn chức lên khu Bính.
Chỉ có trấn áp phạm nhân trong nhà tù số 1 khu Đinh, mới có thể tấn chức
tới khu Bính, có được tư cách đi đến tám mươi chín tầng bên dưới của Hình
Ngục Ti.
Đối với Hình Ngục Ti mà nói, khu Đinh và khu Bính là hai địa phương hoàn
toàn bất đồng.
Lính canh ngục chỗ khu Bính càng thêm hung tàn, tu vi phần lớn là Nguyên
Anh, thân phận cùng địa của bất kỳ một vị nào cũng đều siêu việt binh sĩ khu
Đinh rất nhiều.
Cho nên trở thành lính canh ngục khu Bính, là khát vọng duy nhất của toàn
bộ binh sĩ khu Đinh.
Vì vậy Hứa Thanh thân thỉnh khảo hạch, lập tức liền được binh sĩ khu Đinh
chú ý.
Cứ như vậy, trong đông đảo lính canh ngục khu Đinh nhìn chăm chú, Hứa
Thanh bước vào nhà tù số 1 nằm ở tầng 88 khu Đinh!
Một lúc lâu sau, nhà tù số 1 khu Đinh mở cửa ra, một thân ảnh toàn thân đầy
máu tươi bước từng bước tập tễnh đi ra, chính là Hứa Thanh.
Hắn thở hổn hển, một chân cà nhắc, trên đường đi qua, máu tươi kéo dài
thành một đường.
Tay cũng đã trật khớp, thương thế trên người cực kỳ nghiêm trọng, có vô số
miệng vết thương.
Có không ít nơi sâu thấy cả xương, nhất là phía sau có một cái vết thương
khổng lồ từ cổ đến tận phần eo, nhìn thấy mà giật mình.
Càng có một đạo vết thương kéo từ mi tâm đến khóe miệng bên phải, máu
thịt mơ hồ, giờ phút này còn có máu tươi chảy ra.
Nhà tù số 1 khu Đinh là nơi giam giữ tu sĩ vạn tộc có được chiến lực Kim
Đan chín Cung.
Mặc dù nhiều năm trấn áp khiến cho bản thân bọn họ cực kỳ suy yếu, nhưng
từng người đều đã từng là thiên kiêu kiệt xuất trong tộc quần của mình, cho dù
Hứa Thanh triển khai toàn bộ độc cấm, nhưng muốn trấn áp bọn họ, vẫn phải trả
một cái giá rất cao.
Sau khi đi ra bên ngoài, Hứa Thanh phun ra một khối máu thịt cắn xuống
trong miệng, ngẩng đầu, nhìn mọi người đang chờ đợi bên ngoài, nhếch miệng
cười một cái.
"Đều đã chết."
Bên trong cửa nhà lao số 1 mở rộng ở phía sau hắn, mặt đất tràn đầy máu
tươi, giống như ao máu, bên trong không còn thi hài.
Dưới tác dụng của độc cấm, toàn bộ thi thể đều bị hòa tan, hóa thành một bộ
phận của ao máu.
Nhìn thấy mà giật mình.