QUANG ÂM CHI NGOẠI


Có lẽ do tiếng ca, cho nên trong cái phạm vi này, tiếng dị thú gào thét thủy chung không xuất hiện lại nữa, dường như tiếng ca kia mới chính là Chúa Tể của cái mảnh cấm khu này.
Sau khi nó xuất hiện, vạn vật đều phải yên lặng.

Lôi đội yên lặng ngồi ở đó, vẫn nhìn về nơi phương xa, chỗ đó là một mảnh đen nhánh, không có cái gì.
Thần sắc Hứa Thanh có chút phức tạp, sau một lúc lâu bắt đầu lấy mắt đảo qua bốn phương, cuối cùng rơi vào trên lang nha bổng cùng với tấm thuẫn của Man Quỷ.
Thi thể của Man Quỷ giống với tất cả thi thể ở nơi đây, đều trở thành bụi bặm sau khi tiếng ca và sương mù rời đi, tựa như chưa từng tồn tại vậy.
Mà thập hoang giả thường thường cũng không có thân nhân, cho nên cho dù bọn họ tiêu tán, cũng có rất ít người để trong lòng.

Coi như là có, cũng cuối cùng sẽ ở năm tháng trôi qua mà chậm rãi quên đi, cho đến một vài năm sau, không người biết được, không ai nhớ kỹ.
Hứa Thanh bỗng nhiên nghĩ tới trong xóm nghèo, vị giáo thư tiên sinh đối xử với hắn coi như là tốt kia, vào lúc bệnh tật gần đất xa trời, đối với đám trẻ bọn họ, đã từng nói một câu.
- Trong lòng có người không thể quên mất, là một loại đau khổ, mà được người ghi ở trong lòng, mới là một loại hạnh phúc.
Hứa Thanh vào lúc đó, không hiểu lắm những lời này, nhưng giờ phút này hắn nhìn qua Lôi đội, liền hiểu hàm nghĩa những lời này, vì vậy không đi quấy rầy, mà lặng lẽ đi đến nơi thi thể Man Quỷ từng nằm, xuất ra dao găm, đào mặt đất lên.
Tuy giao thiệp cùng Man Quỷ không sâu, chuẩn xác mà nói cũng chỉ là mấy ngày, cũng chỉ nói chuyện mấy câu, nhưng đối với phương truyền thụ kinh nghiệm trong rừng râm cho hắn, cùng nhau đi ra trong sinh tử với đàn sói, cuối cùng mình cũng mượn cái thuẫn của đối phương, cản trở quả cầu máu đen.
Cho nên Hứa Thanh cảm thấy chính mình phải làm chút gì đó.


Như hắn trước khi rời khỏi thành trì, hoả táng thi thể toàn thành vậy, hắn dùng lực đào lấy bùn đất, dần dần đào ra một cái hố.
Sau đó lấy lang nha bổng cùng với mảnh vỡ tấm thuẫn của Man Quỷ, chôn xuống.
Trong quá trình này, Hứa Thanh rất nghiêm túc, cũng không chú ý tới Lôi đội sau lưng, chẳng biết từ lúc nào đã thu hồi ánh mắt nhìn rừng rậm, mà nhìn qua hắn.
Trong thần sắc, có một tia kỳ dị giống như lần đầu nhìn thấy hắn ở bên trong thành trì đổ vỡ, khi nhìn thấy Hứa Thanh chôn vũ khí của Man Quỷ, sau đó hình như muốn làm một cái bia mộ, Lôi đội nhẹ giọng mở miệng.
- Thập hoang giải, không cần bia mộ.

Bụi về bụi, đất về với đất.

Đây là nhân sinh của thập hoang giả, khi còn sống vùng vẫy ở giữa hậu thế, sau khi chết...!Cũng không nên tế bái, im lặng là được.
Nói đến đây, khí tức Lôi đội càng ngày càng suy yếu, thương thế rất nghiêm trọng, dị chất tích lũy cùng với tâm thần hao tổn, khiến cho lão chống đỡ không nổi, thế giới chậm rãi mơ hồ, hai mắt nhắm nghiền rơi vào hôn mê.
Hứa Thanh đến gần, từ trong túi xuất ra một chút Thất Diệp Thảo, nhét vào trong miệng Lôi đội.
Hắn không biết có hữu dụng hay không, nhưng vật này dùng để chế tạo Bạch Đan, chắc là vẫn có tác dụng giảm bớt đi dị chất.

Làm xong những thứ này, hắn vác Lôi đội lên trên người, dùng quần áo trói thật chặt lại, lúc này mới thở sâu, đi vào trong đêm tối, chạy thật nhanh ở trong rừng rậm.
Lúc đi ngang qua chỗ đội trưởng tiểu đội Huyết Ảnh hóa thành tro bụi, Hứa Thanh thấy được một cái túi da, nhặt lên mở ra, bên trong cũng không có đan dược, chỉ có vài vật lẫn lộn.

Vì vậy hắn thu hồi, nhoáng một cái đi xa.
Lúc ý thức Lôi đội hơi khôi phục, đã là sau nửa canh giờ.
Lão mơ hồ cảm nhận được mình bị một cái thân thể gầy ốm cõng trên lưng, theo người kia nhảy lên chạy, chậm rãi mở mắt ra, thấy được một bên mặt của thiếu niên.
Lão trầm mặc.
Hứa Thanh cũng phát giác được Lôi đội thức tỉnh, thấp giọng mở miệng.
- Tốt hơn chút nào không, ngươi có thể tiếp tục ngủ, qua thêm mấy canh giờ, trước hừng đông chúng ta có lẽ có thể đi ra khỏi cấm khu.
Lôi đội không nói gì, thân thể suy yếu càng ngày càng không thể che lấp hết sự già nua, lão cố gắng ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nhánh, mắt chậm rãi mơ hồ, trước khi ý thức lại một lần nữa muốn lâm vào hôn mê, lão thì thào nói nhỏ.
- Tiểu hài tử, ngươi biết tại sao ta lại ở bên trong thành trì đổ vỡ, hai lần đưa ra đề nghị muốn mang ngươi đi cùng không.

Thân ảnh Hứa Thanh cũng không dừng lại, lắc đầu.
- Vậy ngươi còn nhớ rõ tình cảnh chúng ta lúc trước gặp nhau không?
Thanh âm Lôi đội yếu ớt nói.
- Nhớ kỹ.
Thân thể Hứa Thanh khẽ động, nhảy lên một cây đại thụ, tay phải giơ một trảo qua bên cạnh, nhanh chóng bắt một đầu thằn lằn dị hóa ẩn núp ở nơi đó, thuận thế ném nó tới mặt đất phía trước.

Phịch một tiếng, theo con thằn lằn rơi xuống, rất nhiều nhánh mây trên mặt đất bắt đầu vặn vẹo, cấp tốc quấn quanh tới, trong khi con thằn lằn vùng vẫy, liền đâm rách làm da của nó, thôn phệ máu thịt nó.
Hứa Thanh mượn nhờ cơ hội này nhảy lên, tránh qua nguy hiểm tiếp tục đi xa.
Giờ phút này sau lưng truyền đến tiếng Lôi đội vô lực thì thào, thanh âm ốm yếu, nếu không phải rất gần, rất khó nghe rõ.
- Khi ta nhìn thấy thân ảnh ngươi đang hoả táng thi thể, lúc ấy hỏa diễm bên cạnh ngươi, thân ảnh ngươi bị ánh lửa chiếu rọi, lại giống như hòa hợp lại với lửa, để cho ta dường như thấy được... 
Một tia ôn hòa ở trong cái thế giới tàn khốc này.
Bước chân Hứa Thanh dừng lại, trầm mặc, Lôi đội cũng lần nữa lâm vào hôn mê.
Sau mấy hơi thở, Hứa Thanh lặng yên giơ chân lên, tiếp tục chạy thật nhanh trong rừng, xuyên thẳng qua cây cối, nhanh chóng đi xa.

Thời gian trôi qua, rất nhanh trôi qua một canh giờ.
Hứa Thanh tránh đi hung hiểm, thân ảnh cách biên giới rừng rậm càng ngày càng gần.
Giờ phút này chính là thời điểm cuối cùng của màn trời đêm, âm hàn trong đêm đến từ cấm khu xâm nhập bốn phía, cũng may Hứa Thanh một mực di chuyển tốc độ cao, thân thể sinh ra nhiệt lượng tự nhiên, thoáng chống cự một chút băng hàn.


Chỉ là... 
Theo hắn đi về phía trước, luồng âm lãnh càng ngày càng mãnh liệt, một nén nhang sau, thân ảnh Hứa Thanh chợt ngừng lại, sắc mặt âm trầm nhìn về phía trước.
Phía trước hắn, trong rừng xuất hiện rất nhiều sương mù.

Màn sương mù này dày vô cùng, đang xa xa tràn ngập ra chung quanh, nhưng cái này khác với lúc Hứa Thanh chứng kiến tiếng ca, cảm giác áp bách của nó hình như cũng không quá mãnh liệt.
Chỉ là ánh mắt bị sương mù bao phủ, bên trong là một mảnh mơ hồ, căn bản là không cách nào thấy rõ hết thảy chung quanh.
Thực tế giờ phút này vẫn là đêm tối, liền khiến cho sương mù che lấp còn nhanh hơn nữa, Hứa Thanh muốn tránh đi, nhưng hắn chạy trốn thật lâu, vẫn như trước bị sương mù đánh tới.
Hắn biết rõ đây là cái gì.
Lúc mới đi vào cấm khu Thập Tự cùng Loan Nha đã từng nói qua, nguy hiểm bên trong cấm khu, có một loại gọi là sương mù.
Nếu như bị sương mù này bao phủ, mọi người ở bên trong sẽ mất đi phương hướng, cuối cùng lạc đường.

Vả lại đám sương mù này một khi hình thành, thường thường cần thật lâu mới tự nhiên tản đi..


Bình luận

Truyện đang đọc