QUANG ÂM CHI NGOẠI

Đối với thí luyện giả thông qua được cửa thứ nhất mà nói, bọn họ có mức độ

tự do cực lớn, có thể tùy thời lựa chọn rời đi và cũng có thể tùy thời bước vào,

thử nghiệm đẩy ra cánh cửa của cung điện cao nhất.

Thời gian, là nửa năm.

Cho nên sau khi ước định cùng đội trưởng, Hứa Thanh liền lựa chọn trở về,

chờ đợi cái gọi là ‘dầu’ theo như lời đội trưởng nói, đồng thời cũng đi thích ứng

con mắt Độc Cấm của mình.

Về phần đội trưởng, bởi vì bản thể bị phong ấn ở chỗ sâu trong hồ nước, thứ

xuất hiện ở trong cánh cửa chính là hồn thể do ý thức hội tụ, vì vậy đội trưởng

không cách nào rời khỏi mà chỉ có thể ở lại chỗ này.

Đối với vấn đề đó thì đội trưởng không chú ý chút nào, y nhìn chằm chằm

vào đồ đằng của Xích Mẫu, tiếp tục cắn nuốt như chó điên, rất nhập tâm.

Thời gian từng ngày cứ như vậy trôi qua.

Chiến tranh trên Tế Nguyệt đại vực cũng càng lúc càng kịch liệt ở các địa

phương, đồng dạng Hồng Nguyệt Thần Điện cũng trấn áp mạnh mẽ, chiến hỏa

không ngừng thiêu đốt, mà phản kháng cũng vẫn mãnh liệt như trước.

Từ sau khi Ngũ nãi nãi và Bát gia gia biến mất, mãi đến bây giờ vẫn chưa

trở về, đồng thời Thế tử và Minh Mai công chúa cũng nhiều lần ra ngoài, không

biết đang bận bịu làm gì.

Vì vậy bên trong tiệm thuốc nhỏ cũng thiếu đi một chút náo nhiệt so với

trước kia, nhưng mà Ngô Kiếm Vu vẫn mưu cầu danh lợi ngâm thơ như trước,

Ninh Viêm vẫn mỗi ngày lau chùi, Lý Hữu Phỉ kiêm chức hộ vệ thay đội

trưởng.

U Tinh cùng Mặc Quy lão tổ mặc dù chú ý tới đám người Thế tử thường

xuyên ra ngoài, nhưng cũng không dám có ý nghĩ chạy trốn mà duy trì hiện

trạng.

Về phần Hứa Thanh, trong mấy ngày nay hắn đồng dạng nhiều lần rời khỏi

tiệm thuốc, tìm kiếm địa phương để kiểm tra con mắt Độc Cấm ở bên trong Khổ

Sinh sơn mạch.

Giờ phút này thân ảnh của hắn xuyên thẳng qua sơn mạch, một đường tốc

độ kinh người, dù là trên người cõng mặt trời và trên đầu đội cái mũ như loa,

nhưng đối với hắn mà nói, tất cả đều đã sớm trở thành thói quen.

Hôm nay hắn đã có thể làm được hết thảy như thường dưới tải trọng kinh

người thế này.

Thậm chí trên phương diện tốc độ còn nhanh hơn một chút so với trước, hóa

thành tàn ảnh giữa vùng núi, chỉ một lát sau liền xuất hiện ở trong một chỗ sơn

cốc.

Sơn cốc này vách đá gồ ghề tựa như tổ ong, dầy rẫy dấu vết bị ăn mòn.

Bốn phía còn lưu lại khí tức Độc Cấm, khiến cho hết thảy kẻ sống tới gần,

sẽ theo bản năng cảm giác nguy cơ sinh tử, do đó tránh đi xa xa.

Nơi đây, chính là địa phương Hứa Thanh thực nghiệm ánh mắt Độc Cấm

của mình.

Sau khi đến chỗ này, Hứa Thanh cảm ứng mọi nơi một phen, xác định

không có gì đáng ngại, hắn khoanh chân ngồi xuống để nhắm mắt điều tức.

Một nén nhang sau, theo hai mắt của hắn đóng mở, hai mắt Hứa Thanh dĩ

nhiên đã hóa thành đen nhánh, không nhìn thấy con ngươi hay tròng trắng mắt,

mà hết thảy tất cả đều là màu đen.

Thậm chí nếu như có người ở đây, sau khi chú ý sẽ có một loại cảm giác

như đối mặt với vực sâu.

Mà chỗ tầm mắt của hắn đạt tới, lập tức xuất hiện sự ăn mòn, lực lượng Độc

Cấm càng là ầm ầm bộc phát, thậm chí bát phương cũng bắt đầu vặn vẹo, một

loại cảm giác mông lung mơ hồ hết thảy.

Một màn này, cực kỳ tương tự cùng với tàn diện Thần Linh trên bầu trời mở

mắt.

Chỉ bất quá so về uy lực thì ánh mắt của Hứa Thanh yếu hơn rất nhiều,

nhưng cho dù như vậy, cũng vẫn kinh người như trước.

Có thể nói, từ khi Hứa Thanh đi đến Tế Nguyệt đại vực, mỗi thời mỗi khắc

hắn đều phát triển, mà hôm nay nếu hắn trở về Phong Hải Quận, nhất định sẽ

chấn động toàn bộ cố nhân trước kia.

Chỉ là loại phát triển này, cũng không phải là không có đại giới.

Như lúc này, thần sắc Hứa Thanh dần dần phức tạp.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn lấy Độc Cấm nhìn nơi đây, nhưng

những ngày qua mỗi một lần hắn triển khai thần thông này, trong lòng đều nổi

lên gợn sóng.

"Thời điểm tiếp xúc với cấp Thần, ta đã từng dùng tầm nhìn của Thần Linh

để nhìn qua phiến thế giới này, cảm giác cùng với ngày thường, hoàn toàn khác

biệt."

Hứa Thanh thì thào trong lòng, trong mắt hắn, sơn cốc mặc dù vẫn là sơn

cốc, nhưng thứ tạo thành nơi đây không phải nham thạch, mà là vô số hài cốt,

bên trong có nhân tộc, có dị tộc.

Toàn bộ thế giới đều là do hài cốt biến thành, mặt đất cũng là như thế.

Tử vong, là màu sắc chính thức và duy nhất ở nơi đây, mà gió màu xám tro

nơi xa, trong mắt Hứa Thanh thì cũng không giống vậy.

Đó là một con đại xà có thân hình vô cùng to lớn, nó mở cái miệng rộng trên

bầu trời, hơi thở của nó chính là đầu nguồn của mảnh gió màu xám này, mà mỗi

một lần thân hình của nó di động đều có lân phiến hạ xuống, trở thành tro bụi,

vung vãi trên đại địa.

Ở chỗ xa hơn, có thể lờ mờ thấy được thế giới ngoài đại mạc đang có tuyết

rơi.

Tuyết màu đỏ, bay xuống như lông ngỗng, nhưng đáng tiếc, một màn này, 9

phần 10 tu sĩ không nhìn thấy được.

"Còn có tàn diện Thần Linh trên bầu trời."

Hứa Thanh lặng lẽ ngẩng đầu, ngóng nhìn tàn diện như ẩn như hiện phía

trên gió màu xám tro cùng tuyết đỏ, Thần... Đang mở to mắt.

Nơi nhìn đến, không phải nơi đây.

"Tầm mắt khác biệt nhìn thế giới khác biệt, vậy cái nào mới là thật?"

Hứa Thanh trầm mặc, hồi lâu sau quay đầu lấy ra một con bọ cạp sa mạc

dùng thực nghiệm.

Con bọ cạp này lớn hơn một trượng, sau khi bị Hứa Thanh xuất ra, nó lạnh

run không dám phản kháng, cũng không dám vùng vẫy, dường như đối với nó

mà nói, Hứa Thanh trước mặt …chính là Thần Linh.

Mà trong mắt Hứa Thanh, hình thái của con bọ cạp này cũng không giống

như nhìn lúc bình thường, nó không phải là bọ cạp mà là một đoàn sáng ảm

đạm, thậm chí hình dạng còn đang không ngừng cải biến, như là đang nhúc

nhích vậy.

Cuối cùng nguồn sáng này hoàn toàn ảm đạm, hóa thành đen nhánh và tiêu

tán trong mắt Hứa Thanh.

Nếu như có người ngoài ở đây chứng kiến, có thể nhìn thấy con bọ cạp này.

.. Hóa thành máu loãng

Bình luận

Truyện đang đọc