QUANG ÂM CHI NGOẠI

Gió lạnh từ phương bắc thổi tới, mang theo lạnh lùng bao trùm chúng sinh,

mang theo băng giá phủ kín thiên địa.

Ngay trong thời khắc này, mùa đông đã đến.

Đây là một mùa đông rét lạnh, sau khi mùa đông qua đi, có lẽ Nghênh

Hoàng Châu sẽ lại xuất hiện vô số hài cốt phàm tục bị đông cứng chết.

Sinh mệnh yếu ớt giống như không đáng tiền vậy, không có ý nghĩa gì cả.

Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, chúng sinh dưới cái thiên địa này sẽ

từ từ khô héo, mai táng dưới Thần Linh, biến thành bụi bặm.

Mà có lẽ những hạt bụi này chỉ tồn tại trong trí nhớ của gió, theo gió đi xa

rồi lặng lẽ rơi xuống.

Giống như gió lạnh được thổi tới trong thời khắc này, bên trong còn mang

theo cả khí tức tử vong, phiêu tán tới biên giới của rừng cây cách Liên Minh Bát

Tông bảy ngày lộ trình.

Những chiếc lá vàng trên cây cuốn lên lại hạ xuống trong gió, cuối cùng

giống như khô héo rồi tự tìm tới phần mộ của mình, hòa làm một cùng với bùn

đất bên dưới, khiến cho bùn đất càng ngày càng cứng rắn.

Nhất là lúc đêm tối, cảm giác lạnh lẽo này càng đậm đặc hơn mấy phần.

Cây lắc lư trong gió, bởi vì chúng nó cảm nhận được tiết trời biến đổi.

Người run rẩy dưới cây, bởi vì hắn nhìn thấy được gương mặt của cái đầu

lâu dưới ánh trăng.

Lục gia.

Đầu lâu của Lục gia đã không còn máu nhỏ xuống nữa, vết máu dính vào

bên trên sợi râu cũng không còn là màu đỏ tươi mà đã biến thành màu sắc tím

đen.

Nhưng từ đầu tới cuối, đôi mắt của lão vẫn thủy chung mở to, con ngươi đã

ảm đạm không còn sinh cơ, nhưng gió cũng không cách nào thổi tan thần sắc

mờ mịt và thoải mái giao hòa bên trong trước khi tử vong, chỉ có thể khiến cho

những sợi râu hơi lắc lư.

Hứa Thanh trầm mặc.

Hắn cũng không có thân cận với Lục gia nhiều, chỉ có lần xử lý Bạch Lệ là

có xuất hiện cùng nhau, nhưng từ sau chuyện đó Lục gia cũng đã quan tâm hắn

không ít.

Vô luận là tặng hắn bảo vật che chở trong lần gặp Bạch Lệ, hay là bảo hộ

hắn lúc tiêu diệt toàn bộ tổ chức Dạ Cưu, tất cả đều khiến cho Hứa Thanh tránh

được rất nhiều phiền phức và nguy cơ.

Mà cái bảo vật kia, cũng là một thứ trọng yếu trong trận chiến đầu tiên giữa

hắn cùng Thánh Quân Tử trong Hoàng Cấm, có thể nói nếu như không có lực

lượng Nguyên Anh che chở mà Lục gia cho, vậy thì trận chiến hôm ấy cùng

Thánh Quân Tử sẽ càng thêm khó khăn.

Còn lần bảo hộ lúc tiêu diệt Dạ Cưu, Lục gia đã đứng ra hỗ trợ toàn lực

khiến cho Hứa Thanh hành động càng thuận lợi hơn, đồng thời cũng chấn nhiếp

những người có lợi ích liên quan với tổ chức Dạ Cưu trong tông môn, giúp cho

Hứa Thanh càng an toàn hơn.

Sự bảo bộ của Lục gia không giống như của Thất gia.

Thất gia là oanh oanh liệt liệt, trước mặt toàn thiên hạ thu hắn làm đồ đệ, từ

đó tạo thành uy hiếp với mọi người, giống như một cây trường thương đâm

thẳng lên trời cao.

Mà lục gia thì khác, tính cách và những gì đã trải qua trong quá khứ đã

khiến cho sự bảo hộ của Lục gia có khuynh hướng im hơi lặng tiếng, giống như

một mặt thuẫn chắn gió vô hình, cho Hứa Thanh chỗ trống phía sau để lui lại.

Ở trong một cái thế giới tàn khốc, trong một cái thiên địa lạnh lùng này,

phần quan tâm lặng thầm như thế khiến Hứa Thanh rất coi trọng.

Tính hắn vốn trọng tình trọng nghĩa, luôn sát phạt quyết đoán đối với địch

nhân, thậm chí nhiều khi còn vô cùng tàn khốc, sâu trong đáy lòng cũng dựng

lên một bức tường thật cao, tràn đầy cảnh giác và đề phòng đối với ngoại giới.

Hắn đã chuẩn bị võ trang đầy đủ cho mình, phong tỏa hết thảy chỉ để bảo vệ

cho mình không bị tổn thương.

Tính cách này là do những biến hóa mà Hứa Thanh trải qua từ nhỏ, nhưng..

... Phía dưới tất cả, ở bên trong bức tường cao, ở sâu dưới lớp băng sơn, còn

cất giấu một tia ôn hòa mà cực ít có người có thể cảm nhận được.

Đối với địch nhân, Hứa Thanh tâm ngoan thủ loạt, không chết không thôi.

Đối với ân nhân, Hứa Thanh cả đời không quên, thời khắc ghi sâu ở trong

lòng.

Đây, chính là tính cách của Hứa Thanh.

Trong đêm đông rét lạnh, người quan tâm tới hắn, cho hắn ấm áp, cấp hắn lò

sưởi, cả đời này hắn cũng không gặp nhiều lắm, nhưng mỗi người hắn đều rất

trân quý.

Nhưng, Lôi đội rời đi, Bách đại sư rời đi, bây giờ …Lục gia cũng rời đi.

Cho nên giờ phút này, trái tim của hắn đang đau đớn mãnh liệt.

Thân thể của hắn đang run rẩy vì rét lạnh.

Đôi mắt của hắn, chậm rãi xuất hiện tơ máu.

Cuối cùng hóa thành một cỗ khí lực, chậm rãi ngẩng đầu.

Động tác ngẩng đầu này …rất khó khăn.

Bởi vì trong nháy mắt khi đoàn người này xuất hiện, thân hình Hứa Thanh

như bị đọng lại, hắn không thể cử động.

Đó là uy áp từ cấp độ sinh mệnh tạo thành!

Nhưng hắn vẫn vùng vẫy để ngẩng đầu lên, bởi vì cho dù là chết, Hứa

Thanh cũng không muốn cúi đầu đối mặt.

Hắn nhìn chằm chằm người mặt hắc bào đi ở vị trí đầu tiên trong đoàn

người, nhìn mặt nạ nửa khuôn mặt Thần Linh trên mặt đối phương, nhìn xiên

kẹo hồ lô tương tự màu máu của Lục gia khi còn sống trong tay đối phương.

Bước chân của thanh niên mặc áo đen đeo mặt nạ dừng lại, trong mắt hiện

ra một chút hồi ức, bên trong ánh mắt hiện ra vẻ ôn hòa và thân tình nhìn về

phía Hứa Thanh.

Ánh mắt ôn hòa này lập tức khiến cho Hứa Thanh sững sờ, trong lòng cũng

dấy lên chấn động mãnh liệt.

Vẻ thân tình kia khiến cho trí nhớ của hắn chấn động, rung trời chuyển đất.

Mà vị thanh niên dừng lại, ba người sau lưng cũng đều dừng bước theo.

Dưới lớp mặt nạ, vẻ mặt Dạ Cưu nổi lên một chút kỳ dị, gã nhận ra Hứa

Thanh, đây chính là tiểu tử đã tham dự vào cái chết của Bạch Lệ, lúc trước còn

tránh được tử kiếp trong tay của gã.

Mà một màn trước mắt, khiến cho gã cảm thấy sự tình xa xa không phải đơn

giản như vậy, cho nên gã cũng không nói chuyện.

Về phần phụ thân Thánh Quân Tử, trong mắt của lão cũng lộ ra kỳ mang

như có điều suy nghĩ, nhưng lão giỏi về ẩn nhẫn cho nên cũng không hề nói

chuyện.

Nhưng Thánh Quân Tử một bên thì khác, nét mặt của gã lập tức trở nên dữ

tợn, nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, trong

ý thức của gã, lần này Hứa Thanh hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Bình luận

Truyện đang đọc