QUANG ÂM CHI NGOẠI

“Còn có nửa cái cối xay kia, đồng nguyên với người bù nhìn này, nhưng

đáng tiếc nó sắp tiêu tán, nếu ngươi muốn, cũng có thể tặng kèm cho ngươi.”

Lời nói của tu sĩ Bạch Trạch dẫn đến sự chú ý của tu sĩ xung quanh, thế là

từng ánh mắt quét tới, cũng có một vài âm thanh giễu cợt vang lên.

Từ sau khi tiến vào phố chợ này, Hứa Thanh đã cảm nhận được ác niệm

trong quá nhiều ánh mắt, trong đó khinh miệt chiếm đa số.

Nhân tộc xuống dốc, khiến cho trong mắt cường tộc bây giờ, địa vị của

Nhân tộc không nói là ti tiện, thế nhưng sẽ không bị đặt trong lòng, muốn ức

hiếp thì cứ ức hiếp, muốn giết thì cứ giết.

Chỉ là cấm sơn trên đỉnh đầu Hứa Thanh lộ ra thân phận người tham dự

cuộc đi săn lớn, mới khiến cho người ta hơi coi trọng một chút.

Bởi vì tại thời điểm diễn ra cuộc đi săn lớn, chém giết giữa những người

tham dự là một trong số các quy tắc, nhưng người không có tư cách là không

thể ra tay.

Đối với lời giễu cợt và ánh mắt xung quanh, nét mặt Hứa Thanh bình tĩnh

như trước, hắn lắc đầu, quay người muốn đi.

Giá tiền này, hắn đương nhiên sẽ không tiếp nhận.

Mắt thấy Hứa Thanh muốn đi, tu sĩ Bạch Trạch kia dùng sức bóp người bù

nhìn, nhưng lúc này đây, người bù nhìn cắn răng, cố gắng khắc chế mình không

kêu thảm thiết.

“Khá thú vị.”

Tu sĩ Bạch Trạch cười cười, nhìn Hứa Thanh rời đi, híp mắt lại. Con mắt thứ

ba trên trán hắn lộ ra một vệt sáng trắng nhỏ bé không thể nhận ra.

Trong đó nháy mắt hiện ra hư ảnh bốn tòa bí tàng, lóe lên rồi biến mất.

“Linh Tàng tứ bí...”

Tu sĩ Bạch Trạch này thì thào dưới đáy lòng, con mắt thứ ba khôi phục như

thường, rồi hắn bỗng nhiên mở miệng.

“Đạo hữu Nhân tộc, một trăm cân huyết nhục sinh vật thần tính thượng

phẩm thì thế nào.”

Hứa Thanh dừng bước chân, đáy lòng suy tư một phen. Hắn có thể cảm

nhận được nếu Đinh 132 đầy đủ, có lẽ sẽ có một chút biến hóa hiện ra, mà quan

trọng nhất, đây là một trong những chấp niệm của hắn.

Hắn là trấn thủ của Đinh 132, được lão cung chủ sắc phong.

Thế là sau một lát im lặng, Hứa Thanh lấy ra một cái túi trữ vật.

Huyết nhục sinh vật thần tính, hắn có, là thu hoạch tại Tế Nguyệt đại vực,

dù số lượng không nhiều, nhưng mấy trăm cân thì vẫn có.

Cho nên vung tay lên, Hứa Thanh ném túi trữ vật tới.

Sau khi tu sĩ Bạch Trạch tiếp được, cảm thụ một chút, rồi hài lòng gật đầu,

sau đó rất tùy ý ném người bù nhìn trong tay tới.

Còn cái cối xay kia, cũng bị hắn phất tay, ném bay về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh hất tay áo lên, thu hồi người bù nhìn và cối xay, quay người rời

đi.

Nhìn bóng lưng Hứa Thanh, tu sĩ tộc Bạch Trạch này liếm môi một cái, bắt

đầu chỉnh lý tạp vật của mình.

Còn Hứa Thanh, hắn vừa đi, vừa đưa người bù nhìn và cối xay vào trong

Đinh 132. Thời khắc chúng tiến vào lồng giam, cái đầu và sư tử đá, còn có lão

già Đan Thanh đều kích động ở mức độ khác biệt.

Ngay cả ngón tay Thần Linh cũng đều tràn ra một sợi khí tức, khiến cho

người bù nhìn nhanh chóng khôi phục, cối xay cũng mọc ra một nửa khác.

“Đoàn viên rồi.”

Cái đầu cười.

Ngay sau đó, Đinh 132 bắt đầu rung động. Tất cả phạm nhân trở về khiến

cho lồng giam bị vận rủi nguyền rủa này trở nên hoàn chỉnh, một cảm giác lột

xác cũng chậm rãi dâng lên.

Hứa Thanh mắt thấy như vậy, thu hồi thần niệm, ánh mắt liếc xéo qua quầy

hàng của tu sĩ tộc Bạch Trạch kia, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Hai canh giờ sau, Hứa Thanh và Đội trưởng gặp nhau.

Đội trưởng mặt mũi tràn đầy căng thẳng, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ thỏa

mãn, cho người ta một loại cảm giác như dê béo thiếu tự tin, lôi kéo Hứa Thanh

vội vàng rời đi.

“Ta câu được bảy tám tên, đoán chừng còn có một vài tên không phải ta tự

động đi câu, mà bị động đến.”

“Ngươi thì sao, Tiểu A Thanh, thu hoạch thế nào.”

“Có một tên.” Hứa Thanh truyền âm.

“Chỉ có một tên? Cá lớn à?” Đội trưởng chớp chớp mắt.

Hứa Thanh gật đầu.

Đội trưởng hưng phấn, hai người không nói tiếp nữa, nhanh chóng rời đi

Huyền Nguyệt phường, bay về nơi xa, bày ra một tư thái dốc sức ứng phó, cấp

tốc đi xa.

Theo bọn họ rời đi, thời gian từng giờ trôi qua. Trên đường, hai người

khống chế tốc độ, dù không dừng lại, nhưng chỉnh thể khống chế ở trình độ

Linh Tàng có thể đuổi kịp.

Nhưng cho đến khi qua hồi lâu, vẫn không thấy người xuất hiện.

Đội trưởng hơi kinh ngạc.

“Không thể nào, lúc nào những tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên này trở nên

trung thực như thế rồi? Chẳng lẽ là ta làm còn không đủ rõ ràng sao? Hay là quá

rõ ràng rồi?”

Đội trưởng hơi tiếc nuối, liên tiếp quay đầu.

Hứa Thanh cảm giác một chút, nhìn qua nơi chân trời xa, bỗng nhiên mở

miệng.

“Cũng có khả năng là người xuất động của một phía nào đó, rung động

những người có mục đích khác, giống như cấm khu bị đánh dấu trước đó vậy.”

Hứa Thanh nói, nâng ống tay áo lên, Độc Cấm tràn ra, hơi đụng một chút

vào bên trong.

Lập tức trên ống tay áo vốn lẽ hết thảy như thường, xuất hiện một cái ấn ký

to bằng móng tay, như ẩn như hiện.

“Đây là thứ một người tham dự cuộc đi săn lớn thuộc tộc Bạch Trạch, âm

thầm để lại cho ta, hắn từng âm thầm cảm giác tu vi của ta, phán đoán ra ta là

Linh Tàng bốn tòa bí tàng, mà hắn là Linh Tàng đại viên mãn.”

“Cho nên, chúng ta đợi thêm một chút, hắn có một tòa cấm sơn.”

Thân thể Hứa Thanh lóe lên, rơi trên một ngọn núi ở phía dưới, rồi ngồi

xuống.

Đôi mắt Đội trưởng sáng lên, hắn liếm môi một cái, ngồi bên cạnh Hứa

Thanh, đôi mắt mong chờ nhìn màn trời.

Một canh giờ sau, khi nhìn đến chân trời có ba vệt cầu vồng xuất hiện, trong

mắt Đội trưởng lộ ra vẻ hưng phấn.

Ba vệt cầu vồng kia tốc độ cực nhanh, như có thể cảm ứng được phương

hướng, giờ phút này xẹt qua chân trời, rít gào bay đến chỗ Hứa Thanh, lúc cách

ngàn trượng, cầu vồng dừng lại, hóa thành ba bóng dáng.

Đó là ba tu sĩ tộc Bạch Trạch.

Tu sĩ phía bên phải chính là chủ quán bán người bù nhìn cho Hứa Thanh,

còn tu sĩ chính giữa, quần áo rõ ràng lộng lẫy hơn không ít, khí tức trên thân

cũng vượt qua vị chủ quán kia, đạt tới Quy Hư tầng một.

Bình luận

Truyện đang đọc