QUANG ÂM CHI NGOẠI

Đám người trong bạch tháp chần chờ. Nếu đổi lại là lúc khác, bọn họ nhất

định sẽ khịt mũi coi thường, câu nói này căn bản chính là có cũng được mà

không có cũng chẳng sao.

Nhưng hôm nay trường phái Dị Tiên có chuyện lớn xảy ra, có đại thành hiện

thân, mấy chục vạn sợi hồn kia đã chứng minh hết thảy, cho nên đám người

không khỏi nghiêm túc suy tư.

Ngay cả ba đệ tử hạch tâm kia cũng đều trầm ngâm.

Chỉ có Hứa Thanh, chớp chớp mắt.

Nữ tử thần bí kia im lặng, đôi mày dưới mặt nạ nhăn lại. Nàng nghĩ ngợi, rồi

hỏi ra câu thứ hai.

“Xin hỏi phái chủ, việc hình thành sợi hồn của trường phái Dị Tiên có phải

vô cùng chậm chạp như bên ngoài vẫn truyền hay không?”

Câu hỏi này cũng là trọng điểm chú ý của các học sinh khác trong bạch

tháp, thậm chí chính ba người đệ tử của trường phái Dị Tiên cũng đều nghiêm

túc lắng nghe.

Phái chủ nâng cằm, trong mắt ẩn chứa một vệt ngạo nghễ, âm thanh vô cùng

hữu lực vang dội.

“Ngàn năm trước, trường phái ta đã thay đổi công pháp, chia hai bộ phận

nội ngoại. Lão tổ lại để lại quy củ, đệ tử hạch tâm đủ niên hạn nhất định, mới có

thể truyền thụ cho nội pháp.”

“Ngoại pháp quả thực chậm chạp, nhưng nội pháp nhanh chóng lại mãnh

liệt!”

Lời này vừa nói ra, mọi người chấn động, dù vẫn còn hoài nghi về lời này,

nhưng nghĩ tới đại thành thần bí mấy chục vạn sợi hồn kia, ai ai cũng chần chờ.

Nữ tử thần bí kia cũng là như vậy, mày càng nhíu chặt lại. Nàng cảm thấy

phái chủ trước mắt này không hề đơn giản, câu trả lời của hắn kín không kẽ hở,

không tràn ra đầu mối hữu dụng gì.

Thế là sau một hồi im lặng, nàng không hỏi vấn đề thứ ba, mà trong lòng

quyết đoán, lập tức cúi đầu.

“Đệ tử lại không còn nghi vấn nữa, nguyện trở thành hạch tâm, gia nhập

trường phái Dị Tiên.”

Phái chủ khẽ gật đầu, nói thầm chỉ như vậy mà cũng muốn tới thăm dò ta à?

Trên thực tế, câu hỏi của học sinh trước mắt này, thân là phái chủ, hắn

đương nhiên cũng nhìn ra mánh khóe, nhưng hắn không hoảng hốt chút nào. Dù

cho hắn cũng không biết đại thành thần bí kia là ai, nhưng điều này không ảnh

hưởng hắn chuẩn bị mượn chuyện này tăng lên uy vọng của trường phái Dị

Tiên.

Dù sao, bất kể thế nào chăng nữa, vị đại thành thần bí kia quả thực đã hiện

ra sợi hồn của trường phái Dị Tiên.

Vậy là đủ rồi.

Còn về thân phận của đại thành thần bí này, hắn cảm thấy ở thời điểm thích

hợp, đối phương nhất định sẽ xuất hiện.

Mà mình gánh lấy chuyện đối phương trộm cướp dẫn đến khiến Tinh Đế

Cực Thượng tông bất mãn, hắn cũng không thèm để ý.

Thân là trường phái của Thái Học, có địa vị siêu nhiên.

Nghĩ tới đây, hắn vung tay lên, một cái thẻ ngọc bay đi, rơi vào trước mặt nữ

tử thần bí này.

Nữ tử tiếp lấy, không chút do dự khắc ấn thân phận.

“Đi đến chỗ bốn sư huynh của ngươi đi.”

Phái chủ nhàn nhạt mở miệng, nhắm mắt không nói.

Hứa Thanh nhìn toàn bộ hành trình, giờ phút này sự cảnh giác trong lòng

hắn đã cực cao.

“Người này đến hỏi như thế, có thể nói là thật sự cảm thấy hứng thú với

trường phái Dị Tiên, cũng có thể nói là có ý khác, rất khó phân chia.”

“Nhưng có một lời giải thích, có thể thuyết minh tất cả, cũng phù hợp logic

giống vậy, đó chính là… Người này từng giao đấu với ta.”

“Chẳng lẽ là nàng ư?”

Hứa Thanh nheo lại mắt, ung dung thản nhiên nhìn học sinh kia.

Cứ như vậy, một ngày trôi qua.

Trong ngày này, nữ tử mới gia nhập này và bốn người Hứa Thanh cùng

nhau tiếp đãi mấy trăm học sinh. Trong quá trình này, nàng cũng từng quan sát

mấy người Hứa Thanh, thỉnh thoảng hỏi ra một vài câu hỏi nhìn như tùy ý.

Nhưng rất nhanh, nàng vẫn đặt lực chú ý ở chỗ phái chủ.

Nàng đang quan sát phái chủ, Hứa Thanh lại đang quan sát nàng.

Càng xem, suy đoán trong đáy lòng Hứa Thanh lại càng rõ ràng. Cho đến

khi màn đêm buông xuống, Hứa Thanh cảm giác khả năng đối phương là nữ tử

thần bí kia đã tương đương năm, sáu phần mười.

Phần còn sót lại, Hứa Thanh cảm thấy theo thời gian trôi qua, mình ắt có thể

thấy được càng nhiều chi tiết hơn, dù sao… Đối phương là người có tâm, hắn

cũng thế.

Thế là sau khi màn đêm đến, Hứa Thanh từ biệt phái chủ và đồng môn, rời

khỏi bạch tháp, trở lại phủ.

Hồi ức một phen trải qua lúc ban ngày, Hứa Thanh nhắm mắt, lấy ra huyết

nhục Xích Mẫu, bắt đầu tu luyện.

Thời gian trôi đi, nửa tháng thoáng cái đã qua.

Cơn bão liên quan đến đại thành thần bí của trường phái Dị Tiên, bởi vì

không tiếp tục bùng nổ sự kiện gì, dù cho phái chủ của nó nhiều lần công khai

tuyên ngôn ý đồ nâng lên một lần nữa, nhưng cũng chỉ là lầu các giữa không

trung.

Cuối cùng vẫn chậm rãi tiêu tán theo thời gian chảy trôi.

Học sinh mỗi ngày tiến về bạch tháp của trường phái Dị Tiên, từ vài trăm

người ban đầu, dần dần biến thành mấy chục.

Dù như thế, nhưng so với tình trạng giăng lưới bắt chim trước cửa trong quá

khứ, cũng là biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Học sinh gia nhập cũng nhiều thêm chín vị, bây giờ hết thảy có mười ba vị.

Những người này thành phần rất phức tạp, đến từ các phương thế lực. Ngay

từ đầu việc tìm hiểu mỗi ngày cũng âm thầm, rồi biến thẳng thắn nổi dậy, mà đệ

tử sớm nhất như đám bốn người Hứa Thanh càng ôm đoàn, ngẫu nhiên cũng có

bàn tán với nhau.

Mặt khác, thông qua nửa tháng này quan sát, trên cơ bản Hứa Thanh đã xác

định, lão Ngũ… Chính là nữ tử thần bí ngày đó.

Từ đầu đến cuối hắn vẫn nhớ khí tức xuất thủ của đối phương, như tu sĩ lại

không phải tu sĩ, như thần lại không phải thần. Đó dường như là một loại lực

lượng khác, ngang ngược hơn tu sĩ, sắc bén hơn cả thần.

“Là gì nhỉ?”

Hứa Thanh hồi ức các trường phái Thái Học mình đã xem xét, không tìm

thấy manh mối, thế là đặt việc này trong lòng.

Mà việc tu hành và luyện hóa sợi hồn của hắn cũng đạt tới một độ cao mới

trong nửa tháng này.

Trường phái Dị Tiên quả thật là có thuật pháp luyện hồn cao thâm, tốc độ tu

hành của nó muốn mau hơn công pháp bình thường một chút. Vì chứng thực lời

nói lúc trước của mình, phái chủ trường phái Dị Tiên lấy ra công pháp này,

nhưng chỉ cho đám bốn người Hứa Thanh.

Bình luận

Truyện đang đọc