QUANG ÂM CHI NGOẠI

Cùng lúc đó trên tế đàn, khuôn mặt Quận Thừa hiện ra nụ cười ôn hòa, ánh

mắt đảo qua hơn mười vạn người phía dưới, cũng nhìn qua trên người Hứa

Thanh, cuối cùng nhìn về chỗ xa hơn, nhẹ nhàng mở miệng.

"Vấn nhân, người Phong Hải Quận, ta, có thể đảm nhiệm chi chủ một Quận

Phong Hải hay không?"

Đây là một đạo nghi thức sau cùng, Thất hoàng tử không có thân phận đáp

thay, người trả lời vấn đề này, hẳn là người Phong Hải Quận.

"Có thể!"

"Có thể!!"

"Có thể!!!"

Hầu như ngay khi Quận Thừa mở miệng, hơn mười vạn người dưới tế đàn

lập tức truyền ra âm thanh, mà càng nhiều âm thanh hơn nữa, là từ trong miệng

phàm tục trong Quận Đô truyền ra, vang vọng khắp thiên địa.

Đây là lòng dân hướng về!

Đây là vạn chúng quy nhất!

Đây là Thiên Địa Nhân nhận thức!

Vận khí trên bầu trời nổ vang, tiếng sấm sét vang vọng, quan hoàn 5 chuỗi

ngọc đại biểu thủ hộ thiên địa một Quận lập tức thành hình, vận khí hội tụ, đại

địa chấn động, bầu trời tràn ra gợn sóng vạn trượng.

Tiếng khóc cầu khẩn đã hóa thành tuyệt vọng, dần dần hư nhược bên tai

Hứa Thanh.

Giờ phút này, chiếc quan hoàn kia đang từ trời rơi xuống, như được Huyền

U Cổ Hoàng cầm lấy, chầm chậm đặt lên để hoàn thành nghi thức Quận Thừa

lên ngôi.

Cũng trong một cái chớp mắt này, nội tâm của Hứa Thanh cũng vùng vẫy

đến cực hạn, cuối cùng cũng hóa thành thiên lôi, ầm ầm nổ tung, nghiền nát

toàn bộ ý niệm trong đầu, hắn ngẩng đầu lên, than nhẹ một tiếng.

Trong tiếng thở dài, cổ trọc khí bị đè nén trong người hơn hai mươi ngày

này cũng được phun ra.

Hắn biết rõ, một số chuyện chính mình không nên làm, những ngày này hắn

đã dùng vô số lý do, tự nói với mình phải làm như thế nào mới chính xác.

"Nhưng mà ta, cuối cùng vẫn không lừa được chính bản tâm của mình."

"Ta, không nói ra được chữ có thể kia..."

"Đại sư huynh, ta không nhẫn ép được."

Hứa Thanh nhẹ giọng thì thào, trong lúc con ngươi của đội trưởng co rút lại,

trong tiếng hấp khí của Khổng Tường Long, trong vẻ trợn mắt há hốc mồm của

Thanh Thu, trong khi mọi người bốn phía vô cùng khó hiểu, thân thể của hắn, từ

dưới mặt đất, bay lên thật cao!

Hơn mười vạn người trên mặt đất, một mình Hứa Thanh bay lên trên không!

Toàn thân bao phủ hào quang, đỉnh đầu biến ảo Thương Long, từng chiếc ô

xuất hiện ở trên đỉnh đầu, vô cùng rực rỡ.

Đưa tới vô số người chú ý.

Thất hoàng tử nhìn lại.

Quận Thừa ngóng nhìn.

Hơn mười vạn tu sĩ, nhao nhao ngẩng đầu.

Trong lúc quan hoàn do vận khí đang muốn hạ xuống, vào một khắc tiếng

khóc tuyệt vọng của đứa trẻ sắp tiêu tán, Hứa Thanh đứng trên không trung,

nhìn trời đất.

Giờ khắc này, hắn không muốn cân nhắc cách làm của mình là đúng hay sai,

sống hay chết, hắn muốn dựa theo bản tâm của mình để làm.

Trong hơn nửa tháng này, vô số lời nói hắn dùng để khuyên bảo bản thân

mình cũng trở nên vô lực, làm sao cũng không ép được suy nghĩ dâng lên trong

tâm thần từ sau khi biết được hết thảy mọi việc.

Có lẽ, ý nghĩ của hắn vào một cái chớp mắt nào đó có thể sẽ cải biến, có lẽ

nếu làm lại một lần, có thể hắn sẽ không thế này.

Nhưng bây giờ, hắn không muốn đi cân nhắc nữa.

Giọng nói của hắn, vang vọng bát phương.

"Ta, Hứa Thanh, người tự vấn lương tâm vạn trượng trước Đại Đế, phản

đối!"

Hắn, rốt cuộc cũng nói ra những lời này, cũng nhất định phải tăng thêm mấy

chữ tự vấn lương tâm vạn trượng, đó chính là tư cách.

Ngay khi nói ra những lời này, một loại cảm giác thông thấu cùng buông

lỏng trước đó chưa từng có hiện ra toàn thân Hứa Thanh, hơi mù bị đè nén hơn

hai mươi ngày, lập tức bị quét sạch.

Đệch mợ nó xoắn xuýt!

Đệch mợ nó cân nhắc!

Lòng dân, không vùi được tâm của hắn.

Tình hình chung, không áp được hồn của hắn.

Cái gì là đúng đắn, cái gì lại là sai lầm, những thứ này. Hết thảy cút hết con

mợ nó đi!

Giờ khắc này, ánh mắt Hứa Thanh rất sáng, trên người của hắn hình như

đang tràn ra tia sáng, lực lượng vận khí trên bầu trời cũng bắt đầu sôi trào, trong

mơ hồ, chiếc quan hoàn rõ ràng thành hình trên bầu trời kia lại phân tán ra một

tia, hội tụ tới trên đỉnh đầu Hứa Thanh!

Một chiếc quan hoàn 5 chuỗi ngọc hơi nhỏ một chút, thình lình tự động bay

lên trên đỉnh đầu Hứa Thanh!

Đó là nhận thức của vận khí Phong Hải, đó là nhận thức một phương Thiên

Đạo!

Mặc dù không phải rất nhiều người nhìn thấy, nhưng cũng có người thấy!

Giờ phút này, lời của Hứa Thanh như sấm sét động trời, lập tức khiến bát

phương nổ tung, nổ vang bên trong tâm thần của toàn bộ người nghe, khiến cho

hơn mười vạn người trong quảng trường, chốc lát liền trở nên yên tĩnh.

Ngay sau đó, chính là âm thanh hít sâu, giống như cuồng phong gào thét

khắp bốn phương.

Bầu trời biến sắc.

Ánh mắt Thất hoàng tử ngưng tụ, nhìn đỉnh đầu Hứa Thanh, trong lòng

dâng lên gợn sóng cực lớn, gã biết rõ Hứa Thanh.

Thứ khiến gã nhớ kỹ tới Hứa Thanh chỉ có một, không phải công lao của

Hứa Thanh, cũng không phải thân phận nho nhỏ Thư lệnh tùy hành bên cạnh

Cung chủ Chấp Kiếm Cung lúc đầu, mà đó là... Tự vấn lương tâm vạn trượng

trước Đại Đế!

Trong Phong Hải Quận, cho tới bây giờ không hề xuất hiện qua người tự

vấn lương tâm vạn trượng, cho nên những người khác chỉ biết là việc này không

hề đơn giản, nhưng do tầm nhìn giới hạn, cũng chỉ biết là cùng loại với hạt

giống đoan chính, có thể tín nhiệm, vả lại có chỗ tốt cực lớn đối với việc tấn

chức ở tương lai.

Nhưng gã thân là Hoàng tử, gã biết nhiều hơn so người bên ngoài, gã hiểu

được, tự vấn lương tâm trước Đại Đế, điều này đại biểu chính là, có thể lưu lại

tên ở trên pho tượng Đại Đế ở Hoàng Đô!

Pho tượng Đại Đế, mặc dù không phải Vực Bảo, nhưng cũng là vật truyền

thừa, nhiều lần thủ hộ nhân tộc, Nhân Hoàng các thời kỳ cũng phải cúng bái.

Mà người có thể lưu danh trên pho tượng Đại Đế, Nhân Hoàng gặp cũng

đều phải coi trọng, người như vậy..... Coi như là gã, cũng không thể tuỳ tiện

động vào.

Giết một người tự vấn lương tâm vạn trượng, ảnh hưởng quá lớn tới thanh

danh.

Cũng chính bởi vì tự vấn lương tâm vạn trượng trước Đại Đế, giờ phút này

sau khi giọng nói của Hứa Thanh vang vọng, khuếch tán ở nơi này, rơi vào

trong tai từng người tu sĩ, gợn sóng dấy lên, cũng mãnh liệt tới mức tột cùng.

Nếu như hôm nay là ngày đầu tiên Hứa Thanh đi đến Quận Đô, như vậy cho

dù hắn có được Đại Đế xác nhận, cũng tương tự sẽ không khiến cho mọi người

chấn động như vậy.

Không có ai quen biết hắn, không có ai hiểu rõ hắn, đối với người bên cạnh

mà nói, hắn chỉ là một cái tên mà thôi.

Tất cả mọi thứ đều chỉ là vẻ bề ngoài, người Phong Hải Quận chỉ biết hắn

rất phi phàm, nhưng kỳ thật cũng không trọng yếu như thế.

Nhưng hôm nay, không giống vậy.

Trong lúc bất chi bất giác, Hứa Thanh đã sớm đi vào trong lòng nhân tộc

Phong Hải Quận, hắn viện trợ, cung cấp trợ giúp to lớn cho tiền tuyến phía Tây,

thân phận Thư lệnh tùy hành của Hứa Thanh, khiến cho vô số người biết được

sự hiện hữu của hắn.

Về sau Hứa Thanh tới cuộc chiến ở tiền tuyến, cũng khiến cho những tu sĩ

tham gia bách chiến kia, hiểu rõ và nhận thức hắn sâu hơn nữa.

Hứa Thanh, đối với Phong Hải Quận mà nói, là người một nhà, nhất là đối

với Chấp Kiếm Giả mà nói, bọn họ đã cùng nhau trải qua sinh tử, là chiến hữu

có thể phó thác phía sau lưng!

Bình luận

Truyện đang đọc