QUANG ÂM CHI NGOẠI

Ví dụ như Thất hoàng tử trở lại phủ, trông hắn như đang đả tọa, nhưng trong

lòng lại quay cuồng kịch liệt, nội dung trong thẻ ngọc đó không ngừng hiện lên

trong đầu hắn giống như ma vậy.

Ví dụ như lão tổ Trần Đạo Tắc của trường phái Dị Tiên, giờ phút này thân

thể Địa Tử của hắn, theo bông tuyết màu xanh trôi ra ngoài, theo hồn chủng

màu tím dung hợp vào, sợi hồn xuất hiện thay đổi ngập trời.

Hậu tích bạc phát*, số lượng tăng vọt.

(*Hậu tích bạc phát: tích lũy lâu dài, sử dụng một lần)

Hồn của hắn hùng hậu vượt qua tất cả đám người trường phái Dị Tiên, đã

sớm đạt tới mức độ không thể tưởng tượng nổi. Đây cũng là nguyên nhân tại

sao chỉ một mảng bông tuyết màu xanh đã có thể khiến cho sợi hồn của hắn đạt

tới ba mươi vạn sợi trong nháy mắt.

Hiện giờ, hồn chủng màu tím dung hợp khiến số lượng sợi hồn của hắn liên

tục tăng lên, bốn mươi vạn, năm mươi vạn, cho đến gần sáu mươi vạn.

Dao động dẫn đến, bị phái chủ Dị Tiên mở trận pháp che giấu, nếu không,

nhất định sẽ hình thành chấn động cực lớn.

Sở dĩ che giấu cũng là hành động bất đắc dĩ của phái chủ, dù sao thì… Tu

luyện quá nhanh rồi.

Nhanh thích hợp, có thể gây ra sự chú ý, khiến mọi người khao khát, nhưng

nếu nhanh đến nghịch thiên, vậy thì sẽ gây ra hoảng loạn.

Tuy nhiên sự che giấu của hắn khiến người ngoài khó tìm kiếm, nhưng

không chút ảnh hưởng đến cảm ứng của Hứa Thanh.

Đêm nay, nhiều lần Hứa Thanh mở mắt nhìn về phương hướng của Thái

Học.

Vẻ mặt hắn cũng nhiều lần thay đổi, đáy lòng thỉnh thoảng gợn sóng.

“Hồn của Trần Đạo Tắc lại đến trình độ như vậy...”

Hứa Thanh hít sâu một hơi. Thông qua hồn chủng, hắn rõ ràng cảm nhận

được sợi hồn của đối phương tăng vọt, mà tăng lên đến mức độ này, dẫn đến

Thần nguyên của hắn tăng trưởng đến mức có thể nói là khiếp người.

Thời gian một đêm, sợi hồn Thần nguyên của Hứa Thanh đã tăng lên mấy

vạn.

Cũng như vậy, một đêm này, đáy lòng phái chủ Dị Tiên cũng đang sôi trào.

Hắn tận mắt nhìn thấy lão tổ tăng lên, điều này khiến hắn có nhận thức càng

sâu về hồn chủng, đồng thời đáy lòng cũng sinh ra kiêng kỵ.

Trên thực tế, khi đối với bên ngoài dường như lời hắn nói rất có đạo lý, có

dáng vẻ cường thế, nhưng trong lòng hắn, sao không có suy đoán về hồn chủng

này được.

Chỉ là vì trường phái Dị Tiên sống lại, hắn nhất định phải nắm lấy cơ hội

này, cho dù đây là độc, hắn cũng phải lựa chọn nuốt xuống.

Cho dù lựa chọn này có thể không phải rất tốt đối với tương lai của trường

phái Dị Tiên, tất cả mọi thứ đều không biết rõ, nhưng thay vì để trường phái Dị

Tiên yên tĩnh chết đi như vậy, hắn càng muốn liều mạng oanh oanh liệt liệt một

lần.

Nhưng chung quy, hồn chủng bộc phát với mức độ như thế khiến cho lòng

hắn hơi dao động, sự kiêng kỵ càng mãnh liệt.

Nhưng lúc thân thể Địa Tử của Trần Đạo Tắc chậm rãi mở mắt ra, thì cảm

xúc này đã bị đè xuống.

“Đây là Thần nguyên.”

Giọng nói tang thương mang cảm giác năm tháng không tên vang vọng bên

tai của phái chủ Dị Tiên.

“Bái kiến lão tổ!” Phái chủ Dị Tiên quỳ xuống bái, tâm thần kích động.

“Có người... đi trước chúng ta, điều này cũng gián tiếp chứng minh công

pháp trường phái Dị Tiên ta trên lý thuyết là khả thi.”

“Chúng ta dùng sợi hồn mô phỏng Thần nguyên, mà đối phương lại đẩy

ngược lại, dùng kết quả xác định phương thức, mượn công pháp của trường

phái Dị Tiên ta để tăng thêm cho hắn.”

“Là Thần là Tiên, chỉ trong một ý niệm của hắn, có lẽ… Đây mới là Dị Tiên

thật sự.”

Giờ phút này, thân thể Địa Tử cực lớn của Trần Đạo Tắc chậm rãi mơ hồ,

cuối cùng hóa thành vô số sợi hồn dưới tiếng nổ vang, không ngừng thu nhỏ lại,

cho đến khi hoàn toàn biến mất, lộ ra chân thân hai ngàn năm chưa từng hiện ra

của hắn.

Mắt hắn bị lõm sâu xuống dưới, xung quanh khóe mắt hiện đầy nếp nhăn,

chứng kiến những năm tháng và phong sương mà hắn đã trải qua.

Mái tóc dài xám trắng, thân thể gầy gò, khuôn mặt nhăn nheo, nhưng trong

hai mắt lại sáng rực, cất giấu một loại trí tuệ khó có thể nói thành lời, dường

như có thể thiêu đốt tất cả linh hồn, cũng có thể nhìn thấu bản chất nhân tính.

Vô cùng sắc bén.

Giờ phút này, hắn khàn khàn mở miệng, đầu tiên là cảm nhận thân thể của

mình đôi chút, trong mắt lộ ra vẻ cảm khái, hắn quả thực không ngờ bản thân lại

có ngày sống lại.

Mà vốn lẽ, hắn đã chuẩn bị chậm rãi chết đi như vậy.

Nhưng hiện tại, nếu đã sống lại thì trong lòng hắn cũng có quyết định, vì thế

hắn đi đến bên cạnh phái chủ Dị Tiên, giơ tay vỗ vào bả vai của phái chủ.

“Không cần suy nghĩ nhiều, ở trong lòng ngươi, nhận hắn là Dị Tiên, thì tất

cả phức tạp đều sẽ biến thành đơn giản.”

“Dị Tiên...” Phái chủ Dị Tiên thở dồn dập, lặng lẽ gật đầu, cắn chặt răng,

làm tiêu tán chút kiêng kỵ và chần chờ cuối cùng dưới đáy lòng.

Mà chấp niệm trong lòng hắn biến mất, thì loại tâm thần hoàn toàn mở rộng,

lại khiến bông tuyết màu tím trong thân thể hắn xuất hiện thay đổi, kết hợp chặt

chẽ hơn.

Theo đó, sợi hồn lần nữa tăng lên, đột phá ràng buộc vốn có, đạt tới mười

vạn sợi.

“Không cách nào gia tăng nữa, đã vượt qua cực hạn hồn của ngươi rồi. Vốn

lẽ, với hồn của ngươi, không cách nào hình thành mười vạn sợi hồn, đây là sự

tăng thêm do bông tuyết màu xanh ngươi tách ra mang đến.”

Trần Đạo Tắc nhìn phái chủ Dị Tiên, ánh mắt thâm sâu, dường như có thể

nhìn thấu hết thảy của hậu bối trước mắt.

“Muốn đột phá, ngươi có thể thử giúp đệ tử dung hợp bông tuyết màu xanh,

xem sau khi sợi hồn của bọn họ đạt tới một số lượng nhất định, có thể… Hình

thành tầng đạo chủng tiếp theo hay không!”

Phái chủ Dị Tiên nghe vậy, mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, rồi gật đầu.

Cứ như vậy, bảy ngày trôi qua.

Bảy ngày này, Hứa Thanh cũng giống như trước đây, mỗi ngày đều đến

bạch tháp của trường phái Dị Tiên, cảm nhận chỗ tỉ mỉ của công pháp trường

phái Dị Tiên trong đông đảo đệ tử hạch tâm đang tu hành

Bình luận

Truyện đang đọc