QUANG ÂM CHI NGOẠI

Những manh mối này nhìn như bình thường, nhưng nếu cẩn thận xem xét sẽ

khiến cho người ta xúc mục kinh tâm.

Cuồn cuộn sóng ngầm!

Đây là nhận thức chung hiện ra trong lòng tất cả những người tham gia điều

tra án này, bao gồm cả Hứa Thanh.

Ngoài Tứ hoàng tử và Lục hoàng tử phong lưu, các hoàng tử khác ít nhiều

đều liên quan, có hiềm nghi ở các mức độ khác nhau.

Chuyện này không thể dùng trùng hợp để giải thích được nữa.

“Có một bàn tay to thêu dệt ở phía sau, mượn việc tra án, đẩy rất nhiều

chuyện lên mặt nước.”

Hứa Thanh im lặng, hắn nghĩ tới suy nghĩ trong lòng mình khi gặp Tử

Thanh lần đầu tiên ở Hoàng cung.

Một bên đã đặt cờ, vậy thì dựa theo bàn cờ, bên kia… cũng sắp đặt cờ rồi.

Các cung im lặng.

Cuối cùng, cung chủ đương đại trong Chấp Kiếm cung lắc đầu.

“Có người, ép buộc bày ra việc giành ngôi vốn bị giấu dưới nước, rồi mượn

tay chúng ta, thông báo dòng nước ngầm này cho bệ hạ, để bệ hạ mau chóng lựa

chọn.”

“Nếu không… Dòng nước ngầm càng lớn hơn có thể sẽ bộc phát bất cứ lúc

nào.”

“Còn tại sao lại đẩy Thập Nhị điện hạ ra vì đó là phép thử của người kia,

cũng có thể là một loại uy hiếp.”

Nói xong, ánh mắt cung chủ Chấp Kiếm cung dừng ở trên người Hứa

Thanh.

“Hứa Thanh, ngươi đi gặp Ninh Viêm đi?”

Canh giờ thứ sáu điều tra vụ án mất trộm Thự Quang Chi Dương.

Sắc trời đã tối, nhưng không có rặng mây đỏ, mây đen nghìn nghịt khiến

hoàng hôn như đã tới, lại như chưa tới, đêm tối đã buông xuống nhân gian trước

tiên.

Trời vẫn mưa kèm sấm kêu vang rền, bầu không khí nghẹt thở cùng bóng

lưng của thị vệ trong Hoàng Đô khiến đô thành Nhân tộc tràn đầy sát khí.

Tối nay nhất định là một đêm không ngủ.

Cuộc điều tra từ Thượng Huyền ngũ cung, liên lụy đến rất nhiều người,

ngoại trừ Hoàng tử còn có tu sĩ liên quan đến Hoàng tử.

Trong sáu canh giờ qua, những người này bị dẫn đi hơn phân nửa.

Có người ở nơi tu hành, có người ở trong tông môn, có người ở trong nhà.

Bất cứ một bên nào, khi đối mặt với uy nghiêm của Nhân Hoàng, đều phải lựa

chọn cúi đầu.

Nếu phản kháng, giết không luận tội.

Mà nước mưa rơi xuống rửa sạch máu tươi, duy chỉ có mùi máu tanh khó có

thể tiêu tán, dần quay cuồng theo bóng đêm.

Giữa đêm mưa, Hứa Thanh mặc trường bào của người chấp kiếm, đi tới

Thiên lao hoàng cung, bước đi ngày càng vội vàng theo tâm cảnh và hoàn cảnh.

Hắn tham gia toàn bộ quá trình điều tra vụ mất trộm Thự Quang Chi Dương,

nhìn thấy tất cả chứng cứ, hắn cũng cảm nhận được dòng nước ngầm giữa các

Hoàng tử trong Hoàng Đô đang chuyển động.

“Không nên như thế.”

Hứa Thanh ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua nước mưa, nhìn Hoàng cung

trong đêm tối.

Thiên lao, trong Hoàng cung, cửa vào không phải cầu Thải Hồng mà là

thiên môn bên hông.

“Mấy Hoàng tử này, ai cũng phi phàm, bọn họ không thể bị tra ra liên hệ dễ

dàng như vậy, trừ khi… Có người thúc đẩy mọi thứ.”

“Quốc sư sao?”

“Còn có Nhân Hoàng tự chứng minh, cũng có hơi đột ngột.”

Hứa Thanh nhíu mày. Hắn luôn cảm thấy sau khi tiến vào Hoàng Đô, những

chuyện mình thấy đều có một lỗ hổng, giống như trò chơi ghép hình, thiếu đi

một mảnh mấu chốt.

“Có khả năng, chơi cờ người không phải hai người hay không…”

Bước chân Hứa Thanh dừng lại, một tia sét ầm ầm ầm xẹt qua trên trời cao,

chiếu rọi Hoàng cung, cũng chiếu rọi vẻ mặt như suy tư gì đó của Hứa Thanh.

Một lúc lâu sau, Hứa Thanh nhắm mắt lại, khi mở mắt, biểu cảm hắn lại như

thường, đi vào thiên môn của Hoàng cung.

Hắn cầm pháp lệnh của Chấp Kiếm cung, thuận lợi vượt qua thẩm tra, được

ba thị vệ giáp đen dẫn đường, đi xuống dưới lòng đất của Hoàng cung.

Hắn cảm nhận cảm giác lãnh lẽo từ bốn phía và từng luồng khí tức kinh

người suốt đường đi, còn có cấm chế phù văn trên mỗi một viên gạch ngói. Hứa

Thanh hiểu rõ, nhà giam này là ngục giam nghiêm mật nhất Hoàng Đô.

Dù hắn có pháp lệnh, cũng vẫn phải trải qua từng tầng kiểm tra, cho đến xác

định không có vấn đề, Hứa Thanh mới được đưa tới nhà giam giam giữ Ninh

Viêm.

Thiên lao Hoàng cung có tổng cộng chín tầng, càng đi xuống, thân phận

càng cao, cũng càng thần bí.

Đặc biệt là tầng sáu sau, nghiêm cấm thăm hỏi.

Ninh Viêm bị giam ở tầng thứ ba.

Toàn bộ nhà giam bị cấm chế bao phủ, cả người Ninh Viêm đeo vòng phong

ấn, khiến nơi này giống như dưới phàm tục, có chạy đằng trời, mà vẻ mặt của

hắn rất phức tạp, hắn ngồi ở trên mặt đất không nhúc nhích.

Cho đến khi phát hiện Hứa Thanh đến, hắn mới miễn cưỡng ngẩng đầu,

nhìn Hứa Thanh ngoài phòng hộ cấm chế.

“Lão đại…”

Hứa Thanh nhìn Ninh Viêm, rồi khoanh chân ngồi xuống, nhìn bốn phía.

“Hoàn cảnh nơi đây vẫn tạm được, không bẩn như trong tưởng tượng của

ta.”

Ninh Viêm cười khổ.

“Hơn nữa cũng coi như khá yên tĩnh, ngươi có thể ở đây tĩnh tâm.”

Ninh Viêm im lặng.

“Tĩnh tâm xong, có vài chuyện ngươi xem nhẹ, có thể bị ngươi nhớ tới.”

Hứa Thanh không mở miệng nữa, mà bình tĩnh nhìn Ninh Viêm. Ninh Viêm

theo bản năng hơi căng thẳng. Hắn nhìn vào mắt Hứa Thanh, ánh mắt hơi né

tránh.

Thời gian trôi qua, một nén nhang qua đi.

Ninh Viêm cúi đầu, Hứa Thanh nhắm mắt lại.

Hoàn toàn yên tĩnh.

Cho đến khi hết thêm một nén nhang, Hứa Thanh đứng lên.

“Nếu ngươi không có gì muốn nói với ta, vậy ta đi đây.”

Hứa Thanh xoay người, đi ra phía ngoài. Trong phòng giam phía sau hắn,

Ninh Viêm nhìn bóng lưng Hứa Thanh, trong lòng vừa chần chờ vừa xoắn xuýt.

Tới khi Hứa Thanh đi được năm bước, Ninh Viêm mới cắn răng.

“Lão đại.”

Bước chân Hứa Thanh tạm dừng.

“Có khả năng có người giả trang thành ta, nhưng khả năng lớn hơn là… Ca

ca ta, Thập Nhất hoàng tử.”

Hứa Thanh xoay người, nhìn Ninh Viêm cách màn chắn cấm chế.

“Đã điều tra mộ của Thập Nhất hoàng tử, hắn đã mất rồi.”

Biểu cảm Ninh Viêm rất phức tạp, hắn sờ sờ mặt đất nhà giam, cúi đầu,

giọng rất nhỏ.

“Lão đại… Ta và ca ca ta là sinh đôi, khi còn nhỏ chúng ta thường xuyên

chơi một trò.”

Hứa Thanh ngưng thần.

“Trò chơi này là trốn tìm.”

“Nhưng mỗi một lần, hắn đều có thể tìm được ta, dù ta trốn ở đâu, hắn đều

biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc