QUANG ÂM CHI NGOẠI


Một màn này, các đệ tử cũng thấy, nhưng đều nhao nhao cúi đầu, không có mấy người có đảm đương dám nhìn lâu vào trên người hai người nữ tử dị tộc ở trước mặt Tam điện hạ.

Hứa Thanh vốn đã cảm thấy không có gì đẹp mắt, nhưng hắn chú ý tới nét mặt của người thiếu niên dị tộc sau lưng hai nữ tử hình như có chút khinh thường.

Trên thuyền lớn, Tam điện hạ nháy mắt ra hiệu, sắc mặt híp híp lại, dường như toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên dáng người của hai người nữ tử rồi, chưa từng lưu ý vẻ mặt của thiếu niên dị tốc sau lưng.

- Hai vị tiểu tiên tử, các ngươi ở chỗ này chờ ta a, đừng tuỳ tiện rời khỏi con thuyền, nếu không để cho sư phụ ta nhìn thấy, lại sẽ giáo huấn ta!  
Nhưng không biết sư phụ đã quay trở về hay chưa, như vậy, ta đi trước tìm xem, nếu chưa trở lại, buổi tối ta sẽ tới tìm các ngươi chơi.

Hai nữ tử dị tộc kia hình như rất thích bộ dạng này, trong lúc kiều mị cười một cái, còn tán tỉnh vài câu với đối phương, sau khi Tam điện hạ ho khan một tiếng, lấy bình thủy tinh bổ dưỡng, chào hỏi tùy tùng và thị vệ trên thuyền.

- Mang thứ đó xuống, lúc vận chuyển phải chú ý đoàn người một chút a, đừng để ai đụng phải.

Theo y mở miệng, rất nhiều tùy tùng cùng thị vệ từ trong khoang thuyền chuyển ra một cái cái rương lớn, bốn phía đều được bịt kín, không nhìn thấy bên trong có cái gì.

- Vận chuyển cẩn thận, phải lưu lại hình ảnh tốt cho ta, đây chính là thứ chuẩn bị cho đại sư huynh đang bế quan, người này lòng dạ hẹp hòi, đừng có quay đầu liền nói với ta là đồ đã hỏng để lừa ta.


Trong tiếng cười, Tam điện hạ chắp tay về phía đệ tử bốn phía, dẫn người trùng trùng điệp điệp đi xuống thuyền lớn, sau đó đi về phía ngọn núi thứ bảy.

Theo y đi xa, từng người đệ tử ở bên cạnh bờ lập tức rời đi rất nhanh, riêng phần mình cảnh giác, đồng thời một cổ áp lực cũng tràn ngập trong bầu không khí ở nơi này.

Toàn bộ người cầm được lân phiến đều vô cùng đề phòng, từng ánh mắt ác ý ẩn giấu tham lam ở trong con mắt bọn họ.

Hiển nhiên có những thứ có thể cầm được, nhưng có thể giữ lại hay không, liền không nhất định.

Vì vậy rất nhanh, trong lúc mọi người nhanh chóng tản ra, có không ít đệ tử bị người khác để mắt tới, chỗ Hứa Thanh cũng có không ít ánh mắt quét tới, nhưng có lẽ do hắn mấy ngày trước đã đánh chết Thanh Vân Tử, cho nên đã có chút ít uy danh, khiến cho những ánh mắt kia hơi do dự, đều không hành động thiếu suy nghĩ.

Hứa Thanh lạnh lùng nhìn tất cả, cất bước rời khỏi nơi đây, một đường mang theo cảnh giác đi về nơi cập bến của mình, sau khi xác định an toàn hắn mới lấy ra Pháp Chu của mình.

Ngóng nhìn một phen, trong đầu Hứa Thanh hiện ra con thuyền cực lớn của Tam điện hạ.

Song phương chênh lệch thật sự quá lớn, Hứa Thanh trầm mặc một lát, cũng không bước vào Pháp Chu tu hành, mà lại thu Pháp Chu vào, quay người đi về phía cửa hàng của đệ tử ngọn núi thứ sáu mở.

Hắn chuẩn bị luyện chế một chút Pháp Chu của mình.

Khi tìm đến một cửa tiệm, lấy ra lân phiến cùng với xương cá mà Trương Tam cho, sau khi thanh toán phí tổn luyện chế, Hứa Thanh ngồi chờ ở bên trong cửa hàng mà đệ tử ngọn núi thứ sáu mở.

Quá trình không cần quá lâu.

Vì đệ tử luyện chế của ngọn núi thứ sáu báo cho hắn biết, cần thời gian một nén nhang.

Cho nên Hứa Thanh ở nơi này đợi, nhìn các loại đồ vật lẫn lộn ở bên trong cửa hàng, bên trong phần lớn là một chút tài liệu sinh vật, giá trị từng cái đều rất xa xỉ.

Trong đó, Hứa Thanh nhìn thấy một mảnh da Tích Dịch, hỏi tiểu nhị ở một bên thì được cho biết cần 150 khối linh thạch một mảnh.

- Mắc như vậy!
Mặc dù đáy lòng đã có chuẩn bị, biết rõ giá cả của tài nguyên tu hành đắt đỏ, nhưng Hứa Thanh vẫn rất giật mình đối với cái giá tiền này.


- Đây chính là da của rắn biển Ngưng Khí tầng năm lột ra, cực kỳ nguyên vẹn, rất hiếm có, phẩm chất chắc chắn là ưu dị.

Tiểu nhị mắt lé lướt qua Hứa Thanh, giải thích một câu.

Hứa Thanh lặng lẽ thu hồi ánh mắt, cho đến khi đảo qua toàn bộ vật phẩm, hắn chú ý đến một trái tim to bằng cái đầu lâu.

Trái tim này được cất trong bình thủy tinh, nhưng lại vẫn có đủ sức sống, đang chậm rãi nhảy lên.

- Đây là trái tim của Long Tu Thú, mặc dù không thể so với pháp thuyền Trúc Cơ, nhưng nếu dùng để thay nguồn động lực có một con thuyền thì là đủ rồi.

Tiểu nhị giải thích, Hứa Thanh không hỏi giá cả, hắn biết rõ, loại nguồn động lực này, thường thường đắt đỏ đến trình độ vô cùng khoa trương.

Tóm lại, tất cả tài liệu sinh vật, giá cả đều cực kỳ không hợp thói thường.

Sau khi xem xong, Hứa Thanh cảm thấy chút tích góp của mình không có ý nghĩa, trong khi đáy lòng của hắn thầm than, Pháp Chu của hắn đã được luyện chế xong rồi.

Lúc chủ quán đưa bình nhỏ lại cho hắn, Hứa Thanh lập tức liền thấy Pháp Chu trong bình có chút không giống với lúc trước nữa, chẳng những lớn một chút, ở trên rõ ràng còn xuất hiện từng lớp lân phiến giống như vật tổ.

Sau đó liền có linh năng dung nhập, hắn thoáng cảm thụ một phen, phát hiện không chỉ bề ngoài đã có biến hóa, trình độ chắc chắn của Pháp Chu cũng tăng lên một tầng nữa, Hứa Thanh hài lòng nhẹ gật đầu, nói lời cảm tạ liền rời đi, đi thẳng đến bến cảng.

Hắn dự định xuống biển nếm thử một chút.


Khi hắn trở về tới bến cảng, sau khi xác định bốn phía an toàn, hắn lập tức phóng Pháp Chu ra.

Theo tia sáng lập lòe, một con thuyền có mui buồm màu đen rộng hơn một trượng, dài trọn vẹn 7-8 trượng, được khắc rập rạp vô số lân phiến vật tổ toàn thân, xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh.

Nếu so sánh với lúc trước, vẻ hung tàn của Pháp Chu bây giờ càng thêm rõ ràng, cảm giác con cá sấu ở bên trên cũng trở lên hung bạo, nhất là ở trên đầu của pho tượng, được khảm nạm một cái xương cá, tạo thành từng trận gió, liên tục vờn quanh.

Có thể tưởng tượng, một khi bộc phát, tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước.

Tất cả những cái này khiến cho trong ánh mắt Hứa Thanh lộ ra tia sáng.

- Nếu có rất nhiều linh thạch cùng tài liệu, như vậy Pháp Chu của ta sẽ biến thành cái dạng gì đây?
- Phải kiếm tiền thôi!
Hứa Thanh thì thào.

.


Bình luận

Truyện đang đọc