QUANG ÂM CHI NGOẠI

Ngày hôm sau lúc mở cửa, hết thảy mọi thứ của tiệm thuốc nhỏ vẫn như

thường, Ninh Viêm lau chùi, U Tinh nấu nước, Ngô Kiếm Vu và Mặc Quy lão

tổ la hét thật to, Lý Hữu Phỉ làm việc lặt vặt, đội trưởng đứng gác.

Khác biệt là, hôm nay bọn họ đặc biệt ra sức, mà số người uống trà, đã biến

thành bốn người.

Nhưng nhiều khi, thật ra vẫn là một mình Thế Tử ngồi ở chỗ đó.

Bởi vì trong nửa tháng về sau, Minh Mai công chúa rõ ràng càng chú ý đối

với Linh Nhi, nhiều lần mang theo Linh Nhi ra ngoài, mỗi lần trở về Linh Nhi

đều rất hưng phấn, chấn động tu vi rõ ràng tăng lên.

Mà lồng gà ở hậu viện lại dẫn tới sự hứng thú của Ngũ muội, nàng tựa hồ rất

ưa thích đối với những con gà con kia, tiếp quản công việc nuôi gà của Ninh

Viêm.

Về phần lão Bát, sau khi tiếp xúc cùng mọi người, gã sinh ra hiếu kỳ không

nhỏ đối với Trần Nhị Ngưu, đội trưởng cũng cố gắng nịnh nọt, vì vậy ngày bình

thường một già một trẻ này trò chuyện với nhau thật vui.

Mà Hứa Thanh nơi đây, đã thích ứng sức nặng của mặt trời, chiếc mũ trên

đỉnh đầu cũng miễn cưỡng có thể chống đỡ, hướng tu hành mới của hắn cũng

được Thế Tử nói ra.

Khác biệt cùng trước kia, lần này còn có Minh Mai công chúa ở đây.

"Hứa Thanh, Nguyên Anh Thiên Đạo, Uẩn Thần Sơn, cùng với Nguyên

Anh hóa thành lồng giam của ngươi, ba loại này tương đối đặc biệt, chờ sau khi

ngươi đột phá tu vi, lại có thể đi cảm ngộ."

"Còn Quang Âm Bình của ngươi nữa, cùng với đạo Triêu Hà Quang do mặt

trời vẫn lạc hình thành kia, Tam tỷ ta thích hợp chỉ điểm đối với ngươi hơn."

Thế Tử nói đến đây, nhìn Tam tỷ một bên.

Hứa Thanh ngồi đối diện Thế Tử, lắng nghe rất nghiêm túc, cũng không

ngoài ý muốn với việc Thế Tử một hơi nói ra toàn bộ nội tình của mình, giờ

phút này tương tự nhìn về phía Minh Mai công chúa.

"Quang Âm Bình là kỳ vật của hoàng tộc, ta cũng không biết căn nguyên

thần bí của nó, nhưng mà trong đó hoàn toàn chính xác ẩn chứa pháp thuật thời

gian, nhưng pháp này không phải học tập có được, cần ngươi thường xuyên cảm

ngộ rồi ghi khắc ở tâm, thời gian huyền diệu tột cùng, đạo của mỗi người cũng

không giống nhau."

Minh Mai công chúa đảo mắt qua trên người Hứa Thanh.

Thân thể Hứa Thanh cứng đờ, có một loại cảm giác bị nhìn thấu toàn bộ.

"Mệnh đăng của ngươi đã đi trên đạo thời gian, tiếp tục đi tới đích là được,

mà ngươi không phải huyết mạch Chúa Tể như chúng ta, lại có thể tự hội tụ ra

mệnh đăng của chính mình, việc này không đơn giản, nghĩ đến đây cũng là

nguyên nhân Thế Tử coi trọng ngươi."

Thế Tử nghe vậy nở nụ cười.

"Đáng tiếc nơi lão Cửu phong ấn, lấy năng lực bây giờ của chúng ta không

cach nào im hơi lặng tiếng mở ra, nếu không, lão Cửu thoát khốn, Mệnh Đăng

Thần Hỏa Quyết của y, thật ra rất thích hợp tiểu tử này."

Tam tỷ gật đầu, tiếp tục mở miệng.

"Về phần Triêu Hà Quang, ánh sáng này cũng hiếm thấy, ta cũng chưa từng

nghiên cứu đối với cái này."

"Nhưng năm đó ta đã từng thấy qua một vị Hoàng Tử của Cổ Hoàng có, lúc

vị Hoàng Tử ấy triển khai Triêu Hà Quang, có thể trong nháy mắt hóa thân trở

thành mặt trời."

"Tuy khó hiện ra toàn bộ uy thế, nhưng cũng có đủ bộ phận lực lượng của

mặt trời, tia sáng mênh mông vạn trượng kinh người, hết thảy pháp thuật đều

không thể gây tổn thương người ấy mảy may!"

"Cho nên tiểu oa nhi, ngươi chớ để suy nghĩ giới hạn lại, có chút thời điểm,

thứ quyết định mạnh yếu của thần thông chính là trí tưởng tượng của ngươi,

ngươi hoàn toàn có thể tổng hợp năng lực khác của ngươi, đi tiến hành phối

hợp."

Minh Mai công chúa nhìn Hứa Thanh, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi, nàng

biết rõ có một số việc nói thì dễ dàng, nhưng chân chính suy nghĩ cẩn thận vả

lại dung nhập trong nhận thức là vô cùng khó khăn.

Hôm nay, nàng muốn làm chính là để cho Hứa Thanh ý thức được, Triêu Hà

Quang và Kim Ô có thể phối hợp lẫn nhau, mà loại phối hợp này có thể bộc

phát ra uy lực càng lớn hơn, cũng là phương thức phối hợp tốt nhất, có thể dùng

cái này hình thành một đòn sát thủ.

Nhưng nàng cũng không lập tức nói rõ cho Hứa Thanh biết, nàng cấp cho

hắn một ít thời gian đi suy nghĩ cùng tiêu hóa, chờ sau khi hắn chân chính có cái

ý thức này, có lẽ tự hắn liền có thể hiểu ra.

Làm như vậy, so với chính nàng trực tiếp nói rõ cho biết, sẽ khắc sâu ảnh

hưởng hơn nhiều.

Hứa Thanh nghe vậy tâm thần nổi lên gợn sóng, lời nói của Minh Mai công

chúa chữ chữ vang vọng trong đầu óc hắn, thật lâu không tiêu tan.

Một loại cảm giác thể hồ quán đỉnh bỗng nhiên dựng lên trong lòng hắn.

Suy nghĩ trong đầu cũng theo đó bốc lên, hiện ra rất nhiều ý nghĩ và không

ngừng va chạm, không ngừng giao hòa đản sinh ra một tia lửa linh cảm.

Sau một lúc lâu, ý niệm trong đầu Hứa Thanh thông thấu, chợt ngẩng đầu và

trong mắt lộ ra kỳ mang, thần sắc vô cùng nghiêm túc.

"Đa tạ tiền bối, ta hiểu rồi!"

Ánh mắt Hứa Thanh sáng ngời, lời vừa nói ra, Thế Tử đang uống trà bỗng

lại cảm thấy đáy lòng hồi hộp một tiếng.

Ba chữ ‘ta hiểu rồi’ kia, khiến cho lão dâng lên một chút dự cảm xấu, vì vậy

vừa muốn nói chuyện, Minh Mai công chúa chỗ đó liền nhàn nhạt mở miệng.

"A? Ngươi đã hiểu cái gì?" Hỏi xong, nàng giơ tay cầm chén trà lên.

"Tiền bối, ta hiểu ngài là muốn nhắc nhở ta, ánh sáng..... Cũng không phải

là chỉ có một cái hình thái duy nhất!"

Hứa Thanh thở sâu nói tiếp.

"Trên thực tế hình thái của nó có thể tùy ý biến ảo, mà biến ảo cũng chỉ là

một loại năng lực, vả lại còn là năng lực cực kỳ cường hãn."

Bàn tay cầm tới chén trà của Minh Mai công chúa có chút dừng lại.

Thần sắc Hứa Thanh phấn khởi, lại tiếp tục mở miệng.

"Cho nên... Nếu như ánh sáng có thể quét vạn thuật, như vậy nó liền nhất

định cũng có thể hóa vạn pháp!"

"Không sai, ý tứ của tiền bối chính là đang nói cho ta biết, thứ hạn chế độ

mạnh yếu của thần thông, là trí tưởng tượng của ta, lúc trước ta có chút tự giới

hạn rồi!"

"Hiện giờ ta đã hiểu rõ, Triêu Hà Quang cũng không phải là chỉ có một loại

phương pháp sử dụng."

"Ta có lẽ nên lấy Triêu Hà Quang đi mô phỏng pháp thuật người khác!"

"Mà ánh sáng có được khả năng biến ảo, cho nên nhất định có thể thành

công, mà cái này... Mới là con đường chính xác của Triêu Hà Quang!"

Hứa Thanh chợt đứng lên, nội tâm kích động nhìn về phía Minh Mai công

chúa, chờ đợi đối phương bình phẩm.

Thế Tử trầm mặc.

Minh Mai công chúa cũng trầm mặc, giống như đang suy tư, mấy hơi thở

sau nàng cầm lấy chén trà một bên, nhẹ gật đầu.

Mắt thấy được nhận thức, Hứa Thanh thở sâu, hắn cảm thấy Minh Mai công

chúa trước mắt không hổ là người để cho Thế Tử cũng đều phải tôn kính, một

lời của đối phương liền khiến cho hắn sáng tỏ thông suốt.

Hứa Thanh rất ưa thích cảm giác như vậy, chắp tay cúi đầu về phía Minh

Mai công chúa, quay người đi thẳng đến sau nhà để bắt đầu nghiên cứu.

Mà sau khi hắn rời đi, Minh Mai công chúa bỏ chén trà trong tay xuống,

quay đầu liếc mắt nhìn mắt Thế Tử thật sâu.

Thế Tử cười khổ, truyền âm nói.

"Ngộ tính nửa người đệ tử của ta như thế nào? Phải chăng rất hiếm thấy."

Thần sắc Minh Mai công chúa như thường, nhàn nhạt mở miệng.

"Chú ý từ ngữ của ngươi, hắn không phải nửa người đệ tử của ngươi, nếu

như người này trong vòng ba tháng có thể hoàn thành thứ mà hắn vừa cảm ngộ

ra, về sau ngươi cũng không cần dạy hắn."

"Ta tới dạy!"

Bình luận

Truyện đang đọc