QUANG ÂM CHI NGOẠI

Bọn họ có thể tồn tại ở chỗ này thì dĩ nhiên có đủ nhãn lực, mơ hồ nhìn ra

Hứa Thanh không phải loại ngoài lương thiện.

Mà giờ khắc này theo Hứa Thanh tiếp cận tòa thần miếu, hắn nhìn thấy

được bên trong miếu thờ có một pho tượng quen thuộc lại lạ lẫm, cũng nhìn

thấy Thánh Quân Tử đang khoanh chân đả tọa bên dưới chân bức tượng Thần.

Một thân trường bào màu vàng tràn ra quang mang rất là chói mắt, trên đỉnh

đầu còn có một cái ô tràn ra lưu quang như dòng nước chiếu rọi bát phương, rất

gây chú ý.

Lúc này hai mắt của gã đang khép kín và toàn thân tràn ra lãnh ý, tựa như

hết thảy cảm xúc chấn động trên người của gã đều là dư thừa.

Bước chân Hứa Thanh dừng lại, nội tâm nhấc lên cảnh giác, hắn không chú

ý nhiều lắm về Thánh Quân Tử khi ở trong tông môn, không ngờ đối phương

vậy mà lại tới đây cảm ngộ.

Mặc dù bây giờ tu vi của Hứa Thanh không hề tầm thường, nhưng hắn thích

lấy thực lực tuyệt đối đi trấn áp, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không hắn sẽ không

giao chiến với cực hạn của bản thân.

Vì vậy sau khi Hứa Thanh suy tư, mặc dù cũng động tâm với mệnh đăng

của đối phương, nhưng cũng không cần thiết cướp đoạt và phát sinh mâu thuẫn

vô cớ, cho nên hắn không có ý định bước vào bên trong miếu thờ, mà dự định

tìm một vài bức tượng Thần ở bên ngoài thử đi cảm ngộ.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Đúng lúc này Thánh Quân Tử bên trong miếu thờ giống như có chỗ phát

hiện, ánh mắt dài nhỏ chậm rãi mở ra, ánh mắt lạnh lùng không hỗn tạp bất luận

một tia cảm xúc nào, giống như hai lưỡi dao sắc bén trực tiếp rơi vào trên người

Hứa Thanh bên ngoài miếu thờ.

Một khắc nhìn thấy, gã không nói bất kỳ lời nào tay phải giơ lên, vung ra

phía ngoài một cái.

Hư vô trước mặt lập tức vặn vẹo, chấn động trống rỗng xuất hiện từ bát

phương, bụi bặm trên mặt đất lập tức cuốn lên, nháy mắt hội tụ đến tạo thành

một thanh thạch kiếm.

Thạch kiếm vừa xuất hiện, một luồng khí thế vô cùng kinh người liền hiện

lên, bên trên nó cũng tràn ra từng đạo kiếm khí bắn vào trên mặt đất phát ra âm

thanh xì xì, mặt đất bên dưới lập tức xuất hiện từng đạo khe hở.

Ngoài miếu thờ, hai lão giả Trúc Cơ một đoàn mệnh hỏa nhìn thấy một màn

này, thần sắc lập tức đại biến cấp tốc rút lui.

Bọn họ cũng tự biết mình, dựa vào lực lượng của bọn họ mà đối mặt với

thanh đại kiếm tiện tay hình thành này, dù chỉ bị thổi chúng một chút cũng phải

chết không thể nghi ngờ.

Những người còn lại cũng đều tương tự như vậy, nhanh chóng rút lui.

Một khắc khi đám người bên ngoài thối lui, mũi kiếm bên trong miếu thờ

chuyển động chỉ về phía Hứa Thanh, gào thét xông thẳng đến.

Tốc độ cực nhanh, âm thanh phá không lập tức dấy lên và hư không liên tiếp

hiện ra những tia chấn động, thanh đại kiếm nháy mắt liền biến thành con thoi

bay đến trước mặt Hứa Thanh, đâm thẳng tới mi tâm của hắn.

Sắc mặt Hứa Thanh trầm xuống giơ tay phải lên, bắn ra một chưởng ở trên

thanh kiếm đang lao tới.

Phịch, ầm…một tiếng nổ mạnh vang lên.

Thanh đại kiếm tan vỡ chia năm xẻ bảy, lúc rơi uống trước mặt Hứa Thanh

còn tạo ra phong bạo quét ngang bốn phía, những nơi đi qua cỏ dại trên đất lập

tức đứt gãy tận gốc, bùn đất bay lên giống như ở trong một cơn bão vậy.

Cũng may hơn mười tu sĩ kia rút lui nhanh, nếu không một khi bị ảnh hướng

đến thì nhất định không còn khả năng sống.

Trong đám bụi bặm thì sắc mặt Hứa Thanh khó coi, ngẩng đầu âm lãnh nhìn

vào trong miếu thờ, trực tiếp đối mắt với Thánh Quân Tử ở bên trong miếu thờ.

"Ngươi có ý gì?" Hứa Thanh chậm rãi mở miệng.

Thần sắc của Thánh Quân Tử vẫn như bình thường, với gã mà nói muốn

làm gì chỉ cần thích là được, muốn động thủ liền động thủ, muốn giết người liền

giết người, nhất là trong lòng của gã, nhân tộc trên Nam Hoàng Châu không

đáng giá nhắc tới.

Kể cả là Hứa Thanh, gã vốn không hề biết rõ đối phương, dù đối phương đã

trấn áp Tư Mã Lăng, cũng chỉ bị gã chú ý một chút mà thôi, nhưng gã cũng

chưa từng nhìn thấy qua bộ dạng của Hứa Thanh, mà gã cũng chỉ dự định để

cho Hứa Thanh dưỡng lớn hơn một chút sau đó mới biến thành chất dinh dưỡng

mà thôi.

Nhưng trong lúc gã cảm ngộ ở nơi này, liền nghe đệ tử Lăng Vân Kiếm tông

truyền tin tức tới, biết được sự tình mà Hứa Thanh làm, cũng đã nhìn thấy hình

ảnh của Hứa Thanh.

Mà vừa rồi ra tay cũng chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng đối phương rõ ràng

lông tóc không tổn hao gì, cái này quả thực để cho bên trong ánh mắt của gã lộ

ra một tia ánh sáng kỳ dị, trong đầu liền dâng lên ý niệm lập tức muốn cắn nuốt

Hứa Thanh.

Bất quá sau khi suy tư, gã vẫn cảm thấy lúc này cắn nuốt Hứa Thanh vẫn

còn kém một chút ý vị, thế nên liền nhàn nhạt mở miệng.

"Là ngươi thừa dịp ta không có ở đây, bắt sư đệ của ta đi?"

"Sau khi trở về lập tức thả Tam Bái ra, Hứa Thanh, ngươi cũng nhớ kỹ, nếu

Tam Bái mất một sợi tóc ta liền đoạn một ngón tay của ngươi, không có ngoại

lệ."

Thánh Quân Tử bình tĩnh truyền ra lời nói giống như căn dặn, nói xong liền

không thèm để ý tới Hứa Thanh nữa, nhắm mắt đả tọa.

Mà mọi người bên ngoài đạo miếu cũng đều nhao nhao ngừng thở, thần sắc

khác nhau, ánh mắt tập trung quan sát trên người Hứa Thanh cùng Thánh Quân

Tử.

Trong khoảng thời gian này bọn họ đã tra xét được thân phận của Thánh

Quân Tử, cũng cảm nhận được sự bá đạo của đối phương, giờ phút này nhìn gã

xuất thủ cũng quả thực vô cùng cường hãn.

Đồng thời thông qua lời nói vừa xong, bọn họ cũng đã biết được thân phận

của Hứa Thanh.

"Hứa Thanh, tự liệt của Thất Huyết Đồng?"

"Đây chính là thiên kiêu của Thất Huyết Đồng..."

"Vậy thì như thế nào, đối mặt với người của đại lục Vọng Cổ, vẫn phải cúi

đầu."

Hứa Thanh đứng ở cửa ra vào, ánh mắt đảo qua cái cổ Thánh Quân Tử, lại

nhìn một chút mệnh đăng cái ô trên đỉnh đầu đối phương, trong mắt lóe lên hàn

mang và sát cơ mãnh liệt.

Lão tổ Kim Cương Tông bên trong que sắt màu đen nhìn thấy một màn này

thì liên tục hít sâu, nhưng lão không dám tuỳ tiện biểu lộ, lo lắng bị con chân

long khác kia phát hiện, nhưng đáy lòng của lão cũng đang cảm thán vô cùng.

"Trong những cuốn sách cổ mà ta từng đọc, thường thường là sau khi bị

địch nhân khi nhục, nhân vật chính sau đó liền bị ép buộc bất đắc dĩ, không thể

nhịn được nữa chỉ có thể phản sát lại, mặc dù như vậy đúng là thoải mái thật,

nhưng sau khi thấy nhiều cũng cảm thấy có chút nhàm chán."

"Nhưng Hứa ma đầu này lại không giống vậy, với tính cách của hắn, một

khi địch nhân lộ ra một chút sát cơ khiến cho hắn cảm thấy sinh mệnh của mình

bị uy hiếp, vậy thì không cần địch nhân ra tay mà hắn sẽ tự động tràn ngập sẵn

sát cơ rồi."

Hứa Thanh không hề biết những suy nghĩ này của lão tổ Kim Cương Tông,

nhưng hắn biết chiến lực của mình và Thánh Quân Tử tồn tại chênh lệch, cho

nên lúc này hắn cũng không hề hành động thiếu suy nghĩ, sau khi quay người

liền tìm một vị trí thuận gió khoanh chân ngồi xuống, không để lộ dấu vết mà

bắt đầu phóng độc.

Hắn muốn giết chết Thánh Quân Tử này.

Bởi vì cái tên đệ tử Lăng Vân Kiếm tông bị hắn bắt trong tổng bộ của Dạ

Cưu kia, lúc ấy hắn đã ra tay trấn áp người này cho nên đối phương không chỉ

mất tóc, sau khi bị hắn tiện tay đập vào trên mặt đất thì rất nhiêu xương cốt

trong thân thể của tên đó đều đã vỡ vụn.

Dựa theo lời nói của Thánh Quân Tử, một sợi tóc đổi một ngón tay, vậy

nhiều xương cốt bị vỡ như thế chính là muốn giết người rồi.

"Vậy ta sẽ giết chết ngươi trước!" Hứa Thanh nheo mắt lại giấu sát ý đi,

không để lộ ra chút sát ý nào trong mắt, tiếp tục phóng độc đồng thời cũng

nhanh chóng quan sát bốn phía, tìm kiếm thân ảnh người vệ đạo của đối

phương.

Mắt thấy một màn này, lão tổ Kim Cương Tông lập tức nghĩ thầm tròng

lòng.

"Hứa ma đầu đang phóng độc, đây là tiết tấu muốn xuất thủ trước rồi! Đây là cuộc chiến giữa hai nhân vật chính trong sách cổ, cũng chính là cuộc chiến của chân long đó nha!!" --- Lại sắp đánh nhau to rồi, không biết lão Nhĩ Căn có quay xe gì mà tạm ngăn cuộc chiến này hay không, cá nhân tại hạ thấy thời điểm này Hứa Thanh vẫn còn kém hơn so với Thánh Quân Tử. Thực lực lộ ra bên ngoài của Thánh Quân Tử đã là 6 mệnh hỏa, nhưng thiên kiêu nào mà chả ẩn giấu những thủ đoạn khác cơ chứ, có thể tổng thực lực thật sự của Thánh Quân Tử là từ 7-9 mệnh hỏa. P/s: Cầu đề cử Ngọc Phiếu!

Bình luận

Truyện đang đọc