Diêu Hầu nghe vậy nở nụ cười, nhẹ gật đầu, lại nói cho Hứa Thanh thông
tin về Thiên Ngoại Chi Quang.
"Thứ này ý nghĩa như tên, là một loại ánh sáng hư vô thần bí ngoài đại lục
Vọng Cổ, không biết lai lịch, cực kỳ ít thấy, rơi vào đại lục Vọng Cổ đã ít lại
càng ít, vả lại rất khó bảo tồn."
"Trước khi nửa khuôn mặt Thần Linh đến đã là như thế, mà sau khi nửa
khuôn mặt Thần đến, cái ánh sáng này liền hoàn toàn tuyệt tích."
"Nó thật sự có thể hòa tan mệnh đăng, nhưng đại giới rất lớn, đó là phải tiêu
hao sinh cơ của bản thân."
Hứa Thanh nghe vậy cũng có chút tiếc nuối, hắn biết muốn thu được Thiên
Ngoại Chi Quang, thì không thể nghi ngờ rằng sẽ như mò kim đáy biển, gần
như là không có khả năng.
Vì vậy sau khi hàn huyên một phen, Hứa Thanh liền cáo từ rời đi.
Một khắc đi ra khỏi Diêu phủ, bên ngoài đã là hoàng hôn, bên tai Hứa
Thanh truyền đến giọng nói của Linh Nhi.
"Hứa Thanh ca ca, ngươi phải cẩn thận hai người nữ tu kia!"
"Ánh mắt các nàng nhìn ngươi không đúng, nhất là cái người châm trà cho
người, ta nghĩ rằng nàng có vấn đề lớn nhất, Hứa Thanh ca ca, ngươi nhất định
phải cẩn thận, ta nghĩ rằng các nàng có khả năng muốn hại ngươi."
Linh Nhi biểu cảm nghiêm túc.
Hứa Thanh nghe vậy, tâm thần ngưng tụ, cẩn thận nhớ lại một phen, nghĩ tới
sự tình Trương Ti Vận, hắn cảm thấy nói không chừng Diêu Vân Tuệ vẫn còn
tồn tại một chút tâm tư, vì vậy liền nhẹ gật đầu.
Về phần Diêu Phi Hà, Hứa Thanh có chút nghĩ mãi mà không rõ, nhưng
cũng lưu ý việc này.
Thấy Hứa Thanh nhận thức lời mình nói, Linh Nhi rất là vui vẻ, nàng cảm
thấy mình rất hữu dụng, có thể trợ giúp Hứa Thanh ca ca phát hiện rất nhiều
nguy hiểm đến từ bên ngoài, vì vậy liền chui ra khỏi ống tay áo Hứa Thanh, bò
đến bên tai Hứa Thanh, nhẹ giọng mở miệng.
"Hứa Thanh ca ca, thật ra ta rất hữu dụng, chờ sau khi ta hóa hình, ta còn
biết làm nội trợ nữa đấy."
"Đúng rồi, ta còn biết ca hát, ta rất thông minh, những tỷ tỷ ở Mộc Linh Tộc
dạy ta mấy lần, ta liền biết."
"Ta hát cho ngươi nghe một bài nhé."
Trong giọng nói của Linh Nhi tràn đầy hạnh phúc, sau khi Hứa Thanh nghe
được cũng khẽ cười, nhẹ gật đầu.
Linh Nhi ngâm khẽ một tiếng, âm thanh giống như khói mưa vang vọng bên
tai Hứa Thanh, giống như thanh tuyền, thấm vào trái tim.
"Ánh trăng hơi ấm, chảy qua Thanh Đằng Lan hôm qua, vết mưa chưa khô,
đoạn đứt tương tư thành một chén....."
"Không nói kết bạn đời sau, chỉ nói gặp lại là duyên."
"Kiếp này không hối hận, nguyện trở thành hoa nở lưu qua bên cạnh người,
chuyển thế ngoái đầu nhìn lại, cười một tiếng, đã qua ngàn vạn năm..."
Tiếng ca non nớt chảy xuôi trong tim Hứa Thanh.
Dưới ánh chiều tà, hắn đi trên đường trong Quận Đô, che đậy khí tức, dấu
vết trở nên mơ hồ, đi qua đám người, đi qua tiếng vang ồn ào, đi vào yên tĩnh.
Gió đêm thổi qua chung quanh hắn, giống như nghe được tiếng ca này, thổi
tóc hắn bay lên, phấp phới theo ca khúc.
Lúc này rặng mây đỏ cũng đã bay đến, chiếu vào trên người tiểu bạch xà,
trong lúc mơ hồ, giống như chiết xạ ra thân ảnh một thiếu nữ đỏ mặt, đang nhẹ
nhàng ca xướng.
Xa xa, trong phủ Quận Thừa, Thất gia đứng trên lầu các, nhìn đầu đường xa
xa.
Sau khi chú ý đến trên người Hứa Thanh, trên mặt lão nở nụ cười.
Bên cạnh bỗng mơ hồ, thân ảnh Diêu Hầu từ hư vô đi ra, đứng cùng với
nhau.
"Tuổi trẻ thật tốt." Thất gia cảm khái.
Diêu Hầu tương tự chú ý đến trên người Hứa Thanh xa xa, nở nụ cười.
"Đúng vậy, tuổi trẻ thật tốt."
"Cho nên, tên đệ tử này của ta cứu được cả nhà ngươi, lại giúp ngươi rửa
sạch oan khuất, ngươi phải tận lực bảo vệ hắn mới phải."
Thất gia nhìn Diêu Hầu.
"Nói cách khác, nhân tâm rét lạnh, cho nên vào lúc kia, không ai đi ra nói
một tiếng phản đối."
"Ngươi vẫn không tin ta." Diêu Hầu than nhẹ.
"Mấy ngày nay ta luôn nghĩ tới một vấn đề, hôm ấy... Nếu như ta không
nói một câu kia, ngươi có xuất hiện hay không?" Thất gia mắt có thâm ý, nhìn
Diêu Hầu.
Diêu Hầu nhìn qua Hứa Thanh nơi xa, suy tư rất nghiêm túc một chút, trong
đầu nhớ lại cảnh tượng nửa tháng trước, sau một lúc lâu lão nhẹ giọng mở
miệng.
"Ta vẫn sẽ đi ra."
Thất gia không nói chuyện, nhìn đến ánh nắng chiều trên màn trời, hồi lâu
sau mới nhàn nhạt mở miệng.
"Vậy cuộc nói chuyện của ngươi cùng với đệ tử của ta như thế nào?"
"Hắn đưa cho ta một cái tên, ta sẽ cho người đi liên lạc một chút, tư cách
làm một loại cân bằng đối với Thất hoàng tử." Diêu Hầu bình tĩnh nói.
"Ba Châu của Phong Hải Quận chúng ta, gã vẫn còn không trả lại, Phong
Hải Quận …thiếu khuyết lực lượng chấn nhiếp."
Nói đến đây, Diêu Hầu nhìn Thất gia.
"Về việc thi thể Hằng Tín huynh và Vinh Du huynh trở thành khôi lỗi....
Như thế nào rồi?"
Thất gia lắc đầu.
"Đó là một phiên bản thân thể Thần Linh mới, muốn khu động có chút khó
khăn, nhưng ta đã nghĩ ra biện pháp, gần đây sẽ phải quay về Thất Huyết Đồng
một chuyến, thu hồi lại nghiên cứu của ta ở nơi đó."
"Mặt khác, cũng phải di chuyển Thất Huyết Đồng đến Quận Đô."
Diêu Hầu gật đầu, di chuyển Thất Huyết Đồng là việc xứng đáng, lão cũng
không hỏi nhiều, quay người rời đi.
Cho đến khi Diêu Hầu rời đi, Thất gia cúi đầu nhìn bàn tay của mình.
Bên trong lòng bàn tay của lão, có một đạo Thần nguyên hình thành phù
văn.
Đây là một món đồ chơi nhỏ lão nghiên cứu lúc trước, chỉ có một tác dụng,
đó chính là phát hiện nói dối.
Nguyên lý là Thần Linh toàn trí toàn năng, tuy chỉ là tương đối, nhưng
mượn nhờ cái thuộc tính này, vẫn có thể giúp người ta phán đoán thiệt giả trong
một trình độ nhất định.
Dưới ánh mắt của Thất gia, phù văn trên bàn tay chớp động.
Sau một lúc lâu, Thất gia nhẹ gật đầu.
"Những lời nói đều là thật tâm, nhưng cũng không thể tin hoàn toàn, dẫu sao
nhân tâm cũng sẽ thay đổi."
"Phong Hải Quận này, nếu là của lão Tứ, như vậy... Liền nhất định phải là
của hắn."
Trong mắt Thất gia lộ ra tinh mang, sau khi suy nghĩ một chút, lấy ngọc
giản ra, truyền âm cho Hứa Thanh.
"Lão Tứ, ba ngày sau vi sư phải rời khỏi Quận Đô, quay về Thất Huyết
Đồng một chuyến, ngươi cũng đã lâu không trở về rồi, lần này cùng đi với ta
đi."
Nói xong, trong mắt Thất gia lộ ra vẻ chờ mong.
"Phú quý không hồi hương, như cẩm y dạ hành....."
(Cẩm y dạ hành: Mặc áo gấm đi đêm. Ăn mặc đẹp đẽ mà không có ai chiêm
ngưỡng được.)