Trên uyên hải đen nhánh, tốc độ của thuyền lá cực nhanh, gần như vượt qua
lúc trước gấp mười lần, nó điên cuồng cất bước bên trong uyên hải, bộ dạng
giống như rất sợ làm trễ nải thời gian của Hứa Thanh.
Nhất là khi phát hiện sắc mặt Hứa Thanh âm trầm, nó lại lần nữa tăng nhanh
tốc độ.
Sau khi biết được tin của Yên Miểu Tộc, Hứa Thanh bỏ qua ý nghĩ đi đến
trạm trung chuyển là Thanh Vụ Sơn, hắn dự định lập tức chạy tới Triêu Hà Sơn,
đồng thời trong lòng cũng dâng lên lo lắng cực lớn.
Một phương diện là lo lắng về chiến sự hai đại chiến khu Tây và Bắc, một
phương diện khác là tin tức lấy được từ Yên Miểu Tộc, tin này khiến hắn không
thể không liên tưởng tới hung thủ phía sau màn mà Cung chủ phán đoán bên
trong ngọc giản.
"Ta không thể tham dự vào việc bên chiến trường... Việc duy nhất ta có thể
làm, chính là hoàn thành nhiệm vụ Cung chủ giao phó." Hồi lâu sau Hứa Thanh
thì thào.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, mấy ngày qua đi, trong mấy ngày này lưới
lớn trên bầu trời càng lúc càng xuất hiện nhiều lưu quang hơn so với trước kia,
thông qua điểm này, Hứa Thanh có thể đoán được, chiến sự hai địa phương Tây
và Bắc hẳn là đã đến mức độ vô cùng kịch liệt.
Đáy lòng của hắn than nhẹ, ngẩng đầu nhìn về phía thiên địa xa xa.
Cuối cùng vào ban đêm ngày thứ tư, Triêu Hà Sơn đã chiếu vào trong mắt
Hứa Thanh.
Núi này rất đặc biệt, màu sắc của nó không phải màu đen, mà là bảy màu.
Chợt nhìn tựa như chắp vá mà thành, nhưng trên thực tế lại là một khối tổng
thể.
Vả lại diện tích của nó cũng vượt qua bất luận thân núi nào Hứa Thanh
chứng kiến trên đường đi, nó đứng sừng sững trên uyên hải, đâm thẳng vào bầu
trời, bộ phận lộ ra trên mặt biển ít cũng phải cao tới vạn trượng.
Dưới ánh trăng, bảy màu của Triêu Hà Sơn chiếu ra khắp bốn phương, hình
thành vầng sáng, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng rực rỡ tươi
đẹp.
Trong mơ hồ có thể nhìn thấy phía dưới uyên hải còn có một thân núi càng
kinh người hơn, phạm vi lan tràn vô cùng rộng lớn.
Nhất là khi tới gần, Hứa Thanh còn cảm nhận được từng trận uy áp từ thân
núi tản ra, bao phủ bốn phía, đồng thời Thái Dương Phong ở chỗ này cũng vô
cùng kịch liệt, những nơi đi qua, chẳng những có tiếng gió nghẹn ngào rít gào
vang vọng, còn có vô số vết nứt không gian xuất hiện, nhanh chóng khép lại, rồi
nhanh chóng hình thành, lập đi lập lại.
Nhìn qua ngọn núi này, trong lòng Hứa Thanh có chút phức tạp, càng có
từng trận cảm giác lo lắng không yên, hai loại cảm xúc này giao hòa cùng một
chỗ, cuối cùng biến thành lo được lo mất.
Một mặt là nhiệm vụ Cung chủ nhắn nhủ, một phần nữa là.... Nơi này có
phần mộ phụ mẫu của hắn.
Hứa Thanh đứng trên thuyền lá, ngưng mắt nhìn Triêu Hà Sơn xa xa, hồi lâu
sau mới đè xuống hết thảy suy nghĩ, hít sâu một hơi và bước ra khỏi thuyền lá,
bay nhanh tới gần Triêu Hà Sơn bên trong uyên hải.
Về phần thuyền lá.... Hầu như ngay khi Hứa Thanh rời khỏi, nó liền lập tức
trầm xuống, sợ rời đi chậm chễ quấy rầy tới Hứa Thanh, trong chớp mắt liền lẻn
vào chỗ sâu trong uyên hải, lặn xuống dưới đáy, cấp tốc rời đi.
Cái đầu trên đuôi sư tử bằng đá nhìn một màn này, trong thần sắc lộ ra vẻ
hâm mộ mãnh liệt...
Sau một nén nhang, Hứa Thanh nhích tới gần Triêu Hà Sơn, sau khi tới gần
hắn liền cảm nhận được một tầng bích chướng vô hình vờn quanh bốn phía
Triêu Hà Sơn, dường như có một cái lồng thật lớn, từ trên phủ xuống, bao phủ
cả ngọn núi vào bên trong.
Đây là đại trận của Chấp Kiếm Đình trên Triêu Hà Sơn.
Trận này ngăn cản hết thảy người không được phép bước vào, coi như là
Chấp Kiếm Giả Châu khác muốn đến, cũng phải có đủ quyền hạn mới có thể đi
vào, chỉ có Chấp Kiếm Giả bổn Châu mới có thể thuận lợi đi vào.
Bởi vì nơi đây cũng là mật địa của Chấp Kiếm Cung, cho nên kể cả những
Chấp Kiếm Giả bổn Châu sau khi đi vào, cũng có rất nhiều nơi không thể xâm
nhập.
Chỉ có tiêu hao chiến công đổi lấy tư cách tiến vào bí địa, mới có thể chân
chính đi thông suốt.
Nhưng mà đối với Hứa Thanh hiện giờ mà nói, tất cả những thứ này đều
không tồn tại, bởi vì quyền hạn của khối ngọc giản Cung chủ đưa cho hắn cực
cao, tương tự như Cung chủ đích thân tới vậy.
Cho nên khi hắn đến, sẽ không khiến cho trận pháp có bất luận chấn động gì
cả, cũng sẽ không có bất luận ngăn cấm gì tới từ bí địa.
"Trước tiên đi hoàn thành điều tra, sau đó lại đi tới mộ phụ mẫu."
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra quyết đoán, lấy ra ngọc bội Cung chủ đưa cho,
dưới tình huống không khiến cho bất cứ ba động nào hiện lên, đi vào trong trận
pháp Triêu Hà Sơn, bước lên thân núi.
Chớp mắt khi bước chân Hứa Thanh đạt lên trên Triêu Hà Sơn, nội tâm của
hắn liền dâng lên từng trận rung động, một cỗ cảm ứng tối tăm từ trong huyết
mạch hiện lên, khiến cho hô hấp của hắn dồn dập, trái tim cũng truyền đến một
cảm giác đau đớn.
Đó là cảm ứng về phụ mẫu.
Sau khi tu vi đạt đến trình độ này, hắn đã có thể cảm giác được huyết mạch,
cũng chính là loại cảm giác này khiến cho Hứa Thanh bản năng giơ tay lên, đặt
vào trên ngực.
"Phụ thân... Mẫu thân..." Hứa Thanh thì thào, đôi mắt hơi đỏ lên.
Dù ở trong mắt người ngoài, Hứa Thanh là một người sát phạt quyết đoán,
ra tay tàn nhẫn, vả lại cảm xúc chấn động cũng không hề rõ ràng, nhưng những
thứ này đều là do cuộc sống bức bách, không phải bản tính của hắn.
Mà bây giờ khi đặt chân lên trên Triêu Hà Sơn, trong đầu của hắn không tự
chủ hiện ra từng màn trong Vô Song thành.
Hồi lâu sau Hứa Thanh cúi đầu xuống, hoàn toàn ẩn nấp khí tức của mình
lại, cũng đè rung động trong lòng xuống, hắn biết rõ bây giờ điều đầu tiên mình
phải làm, đó là đi hoàn thành nhiệm vụ Cung chủ giao cho.
Vì vậy hắn lặng lẽ nhìn theo ngọn núi rồi đi lên phía trên.