QUANG ÂM CHI NGOẠI

Lần này, là do Hứa Thanh khởi xướng, mặt ngoài là Thập Nhị hoàng tử dẫn

đội, triển khai một trận chiến còn chưa đến hồi kết với tộc Hắc Thiên.

Từ nhân số tu sĩ, thì càng nhiều hơn trước đó, mà Thánh Lan đại công tước

đích thân dẫn đội, cùng đám người Thất gia và Diêu Hầu, chia đại quân thành

ba quân đoàn, bước vào Hắc Linh đại vực.

Trước đó Thiên Lan Vương dù đại bại, nhưng căn cơ vẫn còn, tiên thuật vẫn

có thể bùng nổ. Nhất là địa bàn hắn đánh hạ được rất lớn, đã ép tộc Hắc Thiên

đối diện đến một trình độ nhất định.

Mà chiến tranh ở phương hướng khác của tộc Hắc Thiên cũng khiến cho

viện binh của tộc Hắc Thiên không cách nào đến được, chỉ có thể thủ vững ở

từng địa phương, mỗi nơi tự chiến đấu.

Nhưng trên thực tế, nếu tộc Hắc Thiên bên trong Hắc Linh đại vực thật sự

chống cự, trận chiến tranh này vẫn sẽ rất khốc liệt.

Nhưng điểu quỷ dị chính là... Đối mặt Thánh Lan đại vực bước vào, tộc Hắc

Thiên trong Hắc Linh vực lại không phản kích chút nào. Điểm này hoàn toàn

khác biệt với lúc đối mặt Thiên Lan Vương.

Còn Hứa Thanh, hắn không tiến về chiến trường, mà ở biên giới giữa Hắc

Linh đại vực và Thánh Lan đại vực, chỉnh lý tin tức đến từ các phe.

Theo thời gian trôi qua, theo đại quân thuận lợi tiến lên, Hứa Thanh cũng có

phán đoán đối với sức chiến đấu của toàn bộ tộc Hắc Thiên.

Tộc Hắc Thiên có hai đại vực, theo thứ tự là Hắc Linh và Hắc Thiên.

Hoàng của tộc này và một vài cường giả đứng đầu, trước khi khai chiến đã

bị người thần bí đánh cho thương nặng. Loại hành vi như thể chém đầu này,

ngay từ đầu đã khiến cho tộc Hắc Thiên liên tục bại trận khi đối mặt với đại

quân Nhân tộc.

Càng bởi vì quần long không đầu, đối mặt nguy hiểm diệt tộc, nội bộ tộc

Hắc Thiên căn cứ lý niệm khác biệt, cũng chia ra thành ba bên.

Một bên lấy Hắc Thiên Hoàng tộc làm chủ, từ đó hội tụ đại quân, bọn họ

chủ yếu ở trong Hắc Thiên đại vực, là chủ lực giao chiến cùng Nhân tộc.

Còn bên kia, thì lấy quyền quý làm chủ, bọn họ không ra sức nhiều, phần

lớn lựa chọn tập hợp lại lẩn trốn, muốn đàm phán cùng Nhân tộc, một bên này

sinh động giữa Hắc Thiên và Hắc Linh.

Một bên cuối cùng nhất chính là nơi Thiên Lan Vương đã từng chiến đấu,

bọn họ lấy tế tự tộc Hắc Thiên làm chủ.

Tế tự tộc Hắc Thiên thuộc về thần quyền, vốn bao trùm trên hoàng quyền,

có địa vị chí cao vô thượng tại tộc Hắc Thiên, nhưng Hàng Thần thuật thất bại,

tộc đàn đại bại, Thần linh không để ý tới, cùng truyền ngôn ngủ say khiến cho

địa vị của tế tự kém xa trước đây, bây giờ trong đại chiến cùng Nhân tộc, lại

càng suy nhược, bị tộc đàn căm phẫn.

Cho nên bọn họ chỉ có thể lựa chọn thủ vững thần miếu của bọn họ tại Hắc

Linh vực.

Thế là một bên này cơ bản đều do tế tự và thần vệ tạo thành, bọn họ vẫn

đang không ngừng hết sức triệu hoán Thần linh của bọn họ, khẩn cầu Thần linh

giáng lâm.

Chuyện Xích Mẫu tử vong cũng bị bọn họ cảm giác được trước hết.

Đối với việc đại quân Hứa Thanh bước vào, cũng do bọn họ truyền ra pháp

chỉ, không chống cự, không phản kích, mặc cho đại quân vô cùng thông thuận

mà xuất hiện ở vị trí sương mù bên ngoài thần miếu bọn họ.

Nơi này cũng là nơi Thiên Lan Vương bị trúng kế.

Có vết xe đổ ở trước, người dẫn đội Thánh Lan đại vực và đám người Thất

gia cùng Diêu Hầu vẫn chưa trực tiếp xâm nhập, một mặt lan tràn tiên thuật,

một mặt khác thì muốn phái người tiến vào dò xét.

Nhưng không đợi bên phía Thánh Lan sắp xếp, một người tộc Hắc Thiên

trong sương mù này đã dẫn đầu đi ra.

Người này không có tóc, mặc trường bào màu tím, sau khi xuất hiện, cúi

đầu với Thánh Lan đại quân, đưa ra một yêu cầu.

Bọn họ, mời Hứa Thanh đích thân đến.

Bọn họ, muốn gặp Hứa Thanh một lần.

Chỉ cần Hứa Thanh đến, cho dù cuối cùng có thế nào, bọn họ đều chọn quy

hàng.

Yêu cầu này làm Thánh Lan đại công tước hơi chần chờ. Nếu đổi lại là

trước đó, lựa chọn này vô cùng đơn giản đối với hắn, một Linh Tàng mà thôi.

Nhưng hôm nay lại khác, hắn biết rõ bên trong quận Phong Hải này, bây giờ

lời nói của ai mới có sức nặng.

Cho nên hắn đưa sự lựa chọn đến chỗ Thất gia và Diêu Hầu.

Rất nhanh, Hứa Thanh ở biên giới đại vực, nhận được truyền âm của Thất

gia.

Cầm thẻ ngọc truyền âm, Hứa Thanh nhớ tới loại cảm giác bị triệu hoán trên

Cấm hải trước đó.

Thế là hắn nhìn chăm chú vào chỗ sâu trong Hắc Linh đại vực, lựa chọn đến

đó.

Mấy ngày sau, bóng dáng hắn xuất hiện trước đại quân Thánh Lan, xuất

hiện bên ngoài mảnh sương mù kia. Đứng ở nơi này, trong lòng Hứa Thanh

dâng lên một loại cảm giác kỳ dị.

Hắn lại cảm nhận được ở chỗ sâu trong sương mù... Có lực lượng quyền

hành của mình.

Mà sự xuất hiện của hắn cũng khiến cho sương mù cuồn cuộn, bóng dáng

hơn mười người tế tự tộc Hắc Thiên mặc trường bào màu tím đi ra từ trong

sương mù.

Thời khắc nhìn thấy Hứa Thanh, bọn họ rõ ràng rất kích động. Sau khi xoay

người cúi đầu, ông lão đi đầu nhìn Hứa Thanh, phát ra âm thanh khàn khàn.

“Mời Tử Chủ, trở về vị trí cũ!”

Bên ngoài sương mù, quân đoàn của Thánh Lan đại vực lít nha lít nhít, che

trời lấp đất.

Trong đó tinh kỳ phất phới, hơi thở của hung thú, khí tức của tu sĩ, hết thảy

hình thành cơn lốc kết nối màn trời, quét ngang mặt đất.

Khí thế kinh thiên, bầu trời dậy sóng, mặt đất đè nén.

Toàn bộ thế giới trở nên im lặng trước mặt đại quân vô biên vô hạn này.

Nhất là cường giả trong đại quân rất nhiều, hạng người đại năng đến từ các

tông các tộc, đến từ Thánh Lan đại công tước và quận Phong Hải, bọn họ trôi

nổi trong thiên địa, từng người tỏa ra uy áp vô hình.

Bên trong đó có Thất gia, có Diêu Hầu, còn có Thánh Lan đại công tước.

Càng có từng luồng huyết quang lưu chuyển, lấp lánh khắp bát phương, cuối

cùng hóa thành một biển huyết sắc, muốn bao phủ cả sương mù.

Đó là tiên thuật.

Mà trước đại quân này, Hứa Thanh đứng ở đó, ngóng nhìn mười bảy tộc

Hắc Thiên mặc áo bào tím đi ra từ trong sương mù, ánh mắt hắn cuối cùng rơi

vào trên ông lão mở miệng cúng bái mình.

Bình luận

Truyện đang đọc