Hứa Thanh lộ nét mặt cổ quái, nhẹ gật đầu, lại nhìn về phía Điện hoàng
không nhúc nhích.
“Chỗ đó…”
“Không cần đi để ý tới, hồn của tên giặc trộm mắt kia không đơn giản,
nhưng cũng đừng hòng chạy ra phong tỏa của thân kiếp trước của ta, chờ thân
kiếp trước của ta đi luyện hóa chậm rãi nó, đến lúc đó, là có thể bị ta khống chế
rồi!”
Đội trưởng chắp tay sau lưng, mặt mũi tràn đầy đắc ý.
Mà giờ phút này khí thế của song phương trên chiến trường cũng nghịch
chuyển theo đó. Điện hoàng bại trận, dẫn đến tâm thần tu sĩ Hồng Nguyệt ào ào
sụp đổ, đã có không ít người bắt đầu rút lui, không muốn tiếp tục tham chiến.
Trái lại bên phía tu sĩ Nghịch Nguyệt, khí thế như hồng, vì hi vọng, vì tự do,
vì tương lai, bọn họ dùng hết tất cả.
Mắt thấy hết thảy đều tiến triển về hướng mặt tốt, nhưng vào lúc này, bất
ngờ xảy ra chuyện.
Một tiếng vang vượt xa cả thiên lôi nổ ra từ trong xác phàm của Xích Mẫu,
tiếng vang này to lớn giống như khai thiên, thời khắc truyền ra đã hình thành
sóng âm cuồng bạo.
Những nơi đi qua, tu sĩ Nghịch Nguyệt đều phun ra máu tươi, không ít
người thân thể trực tiếp tan vỡ.
Tu sĩ Hồng Nguyệt cũng như vậy, thân thể cũng tan rã trong sóng âm này,
hình thần câu diệt.
Hai bên nhanh chóng rút lui, rời xa xác phàm của Xích Mẫu.
Hứa Thanh cũng thay đổi sắc mặt, bỗng quay đầu, cùng Đội trưởng nhìn về
phía xác phàm của Xích Mẫu truyền đến tiếng vang.
Từng khe hở nhanh chóng lan tràn tầng ngoài xác phàm của Xích Mẫu, từng
chùm huyết quang xuyên thấu ra từ trong khe hở, chiếu rọi bát phương, đồng
thời xác phàm của Xích Mẫu vỡ vụn.
Trong tiếng ầm ầm, xác phàm chia năm xẻ bảy, trực tiếp nổ tung, trong đó
có năm bóng dáng, rút lui lại, chính là bọn người Thế tử.
Vẻ mặt bọn họ nghiêm túc cực kỳ, ai cũng đều có thương tích. Nhất là Ngũ
công chúa và lão Bát, khóe miệng còn mang máu tươi, sát ý tràn ngập trong
mắt, đồng thời cũng có rung động.
Về Thế tử, phần ngực hắn lõm xuống, chỗ trái tim tồn tại một lỗ thủng to
lớn, vết thương không cách nào khép lại, bởi vì trong đó… Không có trái tim.
Sắc mặt công chúa Minh Mai rất khó coi, thương tích của nàng cũng không
hề nhẹ.
Chỉ có lão Cửu, thoạt nhìn còn tốt, trong mắt đầy chiến ý mãnh liệt, đi ở
cuối cùng, bảo vệ cho đám người huynh trưởng của mình.
“Lui ra sau, nàng sắp xuất hiện rồi!”
Giờ phút này, trong lúc lui ra sau, lão Cửu bỗng nhiên mở miệng.
Trong khoảnh khắc lời nói của hắn vang ra, xác phàm của Xích Mẫu vỡ vụn,
lượng lớn máu tươi đột nhiên cuồn cuộn bên trong, giống như trong đó liên kết
một biển máu, bây giờ biển máu chảy ra từ bên trong, chảy xuôi trên bức tượng
Chủ tể, rơi xuống mặt đất, nhanh chóng tràn ngập cả nơi này.
Càng có khí tức kinh khủng dâng lên bên trong.
Đây không phải là khí tức của tu sĩ, mà là dao động Thần linh, bầu trời một
lần nữa biến thành huyết sắc, mặt đất lại càng như vậy.
Ngay sau đó, dưới vô số ánh mắt hội tụ, một bóng dáng hiển lộ từ trong xác
phàm của Xích Mẫu, đạp từng bước một trên máu chảy, không nhanh không
chậm đi ra ngoài.
Càng đi tới, cảm giác áp bách dời núi lấp biển bùng nổ, bẻ gãy nghiền nát ra
phía ngoài, kinh thiên động địa, khắp nơi mơ hồ, dị chất sinh sôi.
Đây là, Thần lâm!
Khoảnh khắc Thần lâm, đám người ở thế giới bên ngoài ào ào tái mặt.
Trong mắt Hứa Thanh lấp lóe tinh mang, Đội trưởng nheo mắt lại, vẻ mặt
nghiêm túc.
Về tu sĩ hai bên, cũng là như vậy, bên phía Nghịch Nguyệt ngạc nhiên nghi
ngờ, mà bên phía Hồng Nguyệt cũng không kích động như trong tưởng tượng.
Theo máu tươi khuếch tán ra từ trong xác phàm tàn tạ, tu vi và máu trong
thân thể tất cả tu sĩ Hồng Nguyệt đều xuất hiện dấu hiệu mất khống chế.
Giống như nơi đó là ngọn nguồn, muốn đều hút đi hết thảy của bọn họ.
Trong lúc tất cả mọi người nơi này đều hoảng hốt, lui ra phía sau, bọn người
Thế tử lại nhanh chóng tản ra, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, bùng nổ khí tức, hình
thành trường hồng, dung hợp lại với nhau, xếp thành trận năm góc dài.
Ánh sáng trên người bọn họ in dấu trong hư vô. Sau khi hình thành ấn ký
sao năm cánh, năm người thay đổi vị trí, đạp lên sao năm cánh, thành tứ tướng
chi hình.
Thế tử ở bên trái, lão Bát bên phải, lão Cửu phía trước, Ngũ công chúa ở
phía sau.
Về phần công chúa Minh Mai, nàng đứng ở chính giữa, mắt lộ ra sát cơ,
trầm giọng mở miệng.
“Nghi thức thành Thần của hắn cũng chưa hoàn toàn thành công, trước đó
bên trong xác phàm bị chúng ta cưỡng ép đánh gãy, Thần hỏa của hắn không
hoàn toàn bị đốt lên!”
“Hắn hiện tại, nhìn như có khí tức Thần linh, nhưng tương tự, đây cũng là
thời điểm hắn yếu ớt nhất, hắn đang áp chế phản phệ vì nghi thức thất bại!”
“Một khi hắn áp chế thành công lại đốt lên Thần hỏa, chúng ta sẽ không
cách nào đối kháng!”
“Cho nên bây giờ là cơ hội duy nhất! Ta sẽ triển khai thuật pháp cấm kỵ, lấy
thời gian làm nguồn, mở khóa thiên đạo, dùng phương pháp chém giết hắn
trong quá khứ, khiến cho khí tức của hắn hỗn loạn, chịu đựng phản phệ do nghi
thức thất bại, tự động diệt vong!”
Gần như trong nháy mắt công chúa Minh Mai nói ra lời này, bóng dáng
trong xác phàm của Xích Mẫu càng đi tới hơn.
Máu dưới chân hắn như biển, dâng trào bùng nổ, cuộn lên từng tầng từng
tầng sóng lớn, lan tràn về hướng mặt đất và hồ nước, nhuộm thiên địa nơi này
thành màu đỏ một lần nữa.
Mùi máu tươi, cực kỳ nồng đậm, ngút trời tràn đất.
Mà người đi đến trong màu đỏ này, bóng dáng cao lớn, mỗi một bước hạ
xuống, đều có tiếng bước chân nặng nề truyền ra.
Âm thanh này vang vọng chấn động bầu trời, mặt đất truyền ra tiếng nổ
vang, càng dẫn động tâm thần của tất cả tu sĩ bên ngoài.
Cho dù là tu sĩ Hồng Nguyệt, hay tu sĩ Nghịch Nguyệt, sắc mặt đều trở nên
trắng bệch trong tiếng bước chân này.
Tiếng bước chân truyền đến kia dường như thay thế nhịp tim, từng bước
một, như đạp lên trái tim.