QUANG ÂM CHI NGOẠI

Nhất cử nhất động của đám người Hứa Thanh bị chú ý từng chút một tại

Hoàng Đô đầy thế lực phức tạp.

Mỗi một phương đều đang quan sát.

Từ giây phút bọn họ bước vào Hoàng Đô đại vực, đã tiến hành loại quan sát

này, hiện giờ trong thành trì Hoàng Đô cũng là như vậy.

Cho nên sau khi người chấp kiếm do Khổng Tường Long sắp xếp ra ngoài,

từng ánh mắt đều khoá chặt vào chuyện này, tới khi để ý thấy nơi người chấp

kiếm tới là phủ Thập hoàng tử, thông qua các manh mối và đường đi, các

phương ở Hoàng Đô đều biết được nguyên do.

Trong phủ của Thập nhị hoàng tử mất vật quý trọng, do Thập hoàng tử lấy

mà không nói.

Mà tính cách của Thập hoàng tử ương ngạnh, đây cũng là một trong những

nguyên nhân đệ nhất Thiên Vương của mẫu tộc không thích hắn, với tính cách

này, có lẽ hắn sẽ chọn làm lơ thẻ ngọc do người chấp kiếm của quận Phong Hải

mang tới.

“Thú vị, hơn nữa xem đám người Hứa Thanh đến từ quận Phong Hải sẽ xử

trí thế nào.”

“Vừa tới Hoàng Đô, bọn họ sẽ lựa chọn khiêm tốn, hay là lựa chọn huênh

hoang, từ đó có thể thấy cách thức hành sự của đám người Hứa Thanh.”

“Chỉ là Thập hoàng tử không được đệ nhất Thiên Vương yêu quý, nhưng dù

sao hắn cũng không phải người ngoài, chuyện này thú vị rồi.”

Thế lực các phương trong Hoàng Đô, cùng với các bộ phận hầu hết lựa chọn

quan sát chuyện này, bọn họ hành động như vậy đối với tồn tại xa lạ không rõ

này là một loại bản năng, tương đối mà nói chính là cách tốt nhất.

Giây phút đám người Hứa Thanh vừa tiến vào đô thành cũng đã phát hiện ra

điều này, khi bọn họ thu xếp ổn thoả, sắc trời vẫn sớm, nên Hứa Thanh cũng lựa

chọn ra ngoài.

Khi đi lại trên con phố đô thành, Hứa Thanh có thể cảm nhận thấy sự chú ý

từ bốn phương, dù là những người quan sát trong tối, hay lớp bao phủ của thần

niệm, đều đang nói mọi hành vi của hắn đều lộ rõ trong Hoàng Đô.

Hứa Thanh hiểu được nguyên do, hắn cũng biết khó có thể tránh khỏi, lúc

này sắc mặt hắn vẫn như thường, không có chút thay đổi gì.

Còn thẻ ngọc mà hắn đã sai người mang tới cho Thập hoàng tử có kết quả

như thế nào, Hứa Thanh không thèm để ý, vì từ khoảnh khắc mang đi, hắn đã

thấy trước kết quả.

Nếu chịu đưa đương nhiên là tốt, nếu không đưa…

Ánh mắt Hứa Thanh lạnh băng, hắn lựa chọn huênh hoang.

Đâu là kinh nghiệm hắn học được sau khi trải qua đau khổ dưới nhân gian

lúc nhỏ, hắn còn ở xóm nghèo, hắn chém chết người có mục đích riêng với hắn

rồi treo đầu trước cửa.

Hắn là sói.

Mà sói vừa kiên nhẫn vừa tàn nhẫn, sẽ thể hiện theo các trường hợp khác

nhau, mà theo kinh nghiệm của Hứa Thanh, có nhiều lúc vừa mới đến, huênh

hoang sẽ dễ kết thúc phân tranh hơn khiêm tốn.

Đây cũng là nguyên nhân hắn không hề ngăn Đại Viên Tử ở trận pháp lúc

trước.

Cho nên Hứa Thanh lựa chọn làm ngơ các thế lực quan sát hắn cùng những

ai trong tối đang đi theo sau hắn, hắn thong dong đi lại, nhìn đô thành xa lạ,

nhìn ngắm rồi ghi nhớ đệ nhất thành của Nhân tộc.

Mà người rời khỏi phủ đệ Ninh Viêm còn có Tử Huyền và đội trưởng, chỉ là

bọn họ không đi cùng Hứa Thanh.

Trước khi đi, Tử Huyền nhìn Hứa Thanh một cái, Hứa Thanh hiểu rõ, Tử

Huyền muốn cảm ứng đèn ở Hoàng Đô, mà tính cách của Tử Huyền và Linh

Nhi hoàn toàn khác nhau.

Nếu có Linh Nhi ở đây, nhất định sẽ đi theo hắn, nhưng Tử Huyền thì khác,

nàng có chuyện riêng, nàng có suy nghĩ riêng.

Còn về đội trưởng, trước khi đi hắn lén la lén lút đã để lộ mọi thứ, Hứa

Thanh không cần đoán đã biết đối phương nhất định đi thăm dò xem Hoàng Đô

còn nơi nào bí mật.

Hoặc xem nơi tiếc nuối kiếp trước.

Hứa Thanh lắc đầu, dưới ánh mặt trời buổi trưa, hắn đi qua từng kiến trúc,

từng con phố, bố cục mọi thứ trong đầu, tìm đường rời đi trong tương lai.

Đây là hành vi bản năng mỗi khi hắn tới nơi xa lạ.

Còn cảnh giác và đề phòng vẫn tồn tại ở trên người hắn, sẽ không tăng hay

giảm bởi vì thân phận.

Chẳng qua hắn sẽ không để lộ ở ngoài, mà thực sự làm theo cách người

khác dạy khi ở Thất Huyết Đồng.

Ngoài lỏng trong chặt, chôn cất trong lòng.

Nhìn ở bên ngoài, chỉ nhìn thấy bình tĩnh.

Đồng thời, hắn đang nghĩ về bố cục của Hoàng Đô mà An Hải công chúa

nói ở trên đường đi, không chỉ là những quyền quý đó, mà còn có con nối dõi

của Nhân Hoàng.

Kết hợp giới thiệu của Ninh Viêm, Hứa Thanh đang cân nhắc.

“Ba Hoàng nữ, mười hai Hoàng tử.”

“Đại công chúa và Nhị công chúa đã liên hôn ngoại tộc… không ở Hoàng

Đô.”

Mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ trầm ngâm.

Mười lăm Hoàng tử Hoàng nữ của Nhân Hoàng, ở mức độ nào đó, là một

trong thế lực ngọn nguồn ở Hoàng Đô, rất nhiều thế lực đều liên quan tới bọn

họ.

“Hoàng nữ ở Hoàng Đô chỉ có An Hải, nàng có tư cách mở phủ, nhưng lại

không lựa chọn, mà phải phó tá Nhân Hoàng, còn thế lực phía sau không hề

nhỏ, lão tổ của mẫu tộc là đệ nhị Thiên Vương của Nhân tộc, Đông Đỉnh

Vương.”

“Hiện giờ chiến sự của tộc Hắc Thiên do Đông Đỉnh Vương nắm giữ ấn

soái.”

“Sau Hoàng nữ, là Hoàng tử…”

Hứa Thanh nhìn về hướng tộc Hắc Thiên, như có điều suy nghĩ.

“Đại hoàng tử thiện chiến dũng mãnh, nhưng vì cơ thể thô ráp, mẫu tộc lại

là Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, nên thân phận không ra gì, hắn chịu ghen

ghét ngờ vực, ngay cả Nhân Hoàng cũng không thích, cho nên dù là một người

con thiện chiến, lại không được sắp xếp đến chiến trường, mà bị giữ ở Hoàng

Đô.”

Bình luận

Truyện đang đọc