QUANG ÂM CHI NGOẠI

Thanh âm va chạm vang vọng, phong vân biến sắc, thân thể Thánh Quân Tử

chấn động trên bầu trời, Ngũ Hỏa Diệu Thần Hoa tan vỡ, huyết vụ ngàn trượng

cuốn ngược lại, máu tươi phun ra.

Hứa Thanh cũng hô hấp dồn dập, Huyền U Chỉ cũng lập tức tan vỡ, biển

sương mù màu đen cũng theo đó mà tản đi. Hứa Thanh thấy vậy liền nheo mắt

lại, cất giấu một tia lạnh lẽo bên trong, cắn chót lưỡi một cái, phun ra một ngụm

máu tươi và nhanh chóng lùi lại.

Thánh Quân Tử hít sâu, Kim Ô trong mắt phải phát ra ánh sáng lập lòe, tất

cả thương thế khôi phục trong nháy mắt, thân thể nhoáng một cái lập tức đuổi

theo, trong khi bay tới liền đưa tay phải đặt ở trước ngực, sau đó hơi kéo một

cái, lập tức rút ra một thanh trường kiếm huyết sắc từ trong cơ thể.

Thanh kiếm này có một màu đỏ sậm, vừa xuất hiện liền tỏa ra từng trận khí

huyết thao thiên, mang theo một cỗ mùi tanh nồng đậm, bên trong còn tràn ngập

độc ý.

Mà Hứa Thanh cũng không xa lạ gì khí tức của loại độc này, đó chính là khí

tức từ khỏa độc đan của hắn.

Đây là thanh kiếm được Thánh Quân Tử luyện ra trong khoảng thời gian bị

chất độc từ độc đan hành hạ đau khổ, gã đã lấy máu thịt không ngừng hư thối

trên người, dưới sự trợ giúp của lão tổ, sinh sôi luyện ra một thanh kiếm từ máu

thịt, khi luyện chế thanh kiếm này, trong đầu của gã liền xuất hiện một cảnh

tượng, đó là cảnh tượng chính tay gã cầm thanh kiếm này để trấn giết Hứa

Thanh.

Sau khi rút ra huyết kiếm, sắc mặt của Thánh Quân Tử cũng trở nên vô cùng

dữ tợn, Diệt Mông biến ảo ra ở phía sau, Kim Ô lập lòe bên trong mắt phải, tốc

độ thoáng cái nhanh hơn lúc trước rất nhiều, trong chốc lát liền tới gần Hứa

Thanh, giơ tay nhấc thanh huyết kiếm trong tay lên, hung hăng đâm về phía

Hứa Thanh.

Mắt thấy mũi kiếm sẽ lập tức chui vào trong ngực Hứa Thanh.

Sắc mặt Hứa Thanh lộ ra vẻ khó coi, thân thể cấp tốc thối lui đến biên giới

Đạo Huyền Sơn, sau đó lại bay lên trời, giống như muốn kéo giãn khoảng cách.

Nhưng Thánh Quân Tử vô cùng hùng hổ dọa người, tăng thêm tốc độ mà

cuồng nhiệt đuổi theo.

Hứa Thanh nhanh chóng cân nhắc trong lòng, theo hắn phân tích thì lúc này

vẫn chưa tới thời điểm, nếu như hắn bạo xuất thực lực vào thời khắc này, vậy

thì tỷ lệ thôn phệ Diệt Mông vẫn không lớn, lại càng không cần phải nói tới việc

đánh chết, hắn đang đợi một cơ hội.

Vì vậy hắn đành giơ hai tay ra bấm niệm pháp quyết, sát hỏa trong cơ thể

lập tức ầm ầm bộc phát, vào thời khắc này, linh hải trong toàn bộ 119 đạo pháp

khiếu bốc lên, chung quanh hắn thình lình hình thành một cỗ lực lượng kinh

khủng, mệnh đăng cũng tràn ra lớp phòng hộ, toàn diện ngăn cản chống cự công

kích của Thánh Quân Tử.

Âm thanh rung trời vang lên, tầng tầng phòng hộ của Hứa Thanh tan vỡ,

thân thể lần nữa bị đánh lui, Thánh Quân Tử cũng không chịu nổi, dưới sự phản

chấn từ Hứa Thanh thì không cách nào bảo trì tư thế tiếp tục tấn công, cần phải

lui ra phía sau để tản đi lực lượng phản chấn tới từ Hứa Thanh.

Mà ngay khi gã lui ra phía sau, trong một cái chớp mắt, trong mắt Hứa

Thanh lóe lên hàn mang, tay phải vung lên ném ra một loại phấn độc cuối cùng!

Lúc nãy hắn đã hạ trên trăm loại phấn độc tràn ngập khắp nơi đây, mà loại

phấn độc cuối cùng này chính là một loại độc dẫn, theo nó tản ra thì tất cả độc

nơi đây sẽ bùng nổ, dù Thánh Quân Tử có sinh cơ kinh khủng vẫn sẽ bị trúng

độc của hắn.

Dù không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng khi tất cả hiệu quả của chất độc

cùng nhau phát tác, sắc mặt của Thánh Quân Tử cũng lập tức biến sắc, lúc phun

ra máu tươi thì toàn thân cũng đã xuất hiện dấu hiệu xanh đen, dị chất rõ ràng

đã tăng lên rất nhiều.

Hứa Thanh nhoáng một cái muốn đuổi theo, nhưng Thánh Quân Tử đã cấp

tốc lui ra phía sau, vì đề phòng Hứa Thanh nên gã trực tiếp ném thanh huyết

kiếm trong tay ra, bấm niệm pháp quyết chỉ một ngón tay tới, huyết kiếm lập

tức tự bạo hóa thành một biển máu, cuồn cuộn ập về phía Hứa Thanh.

Nhờ có một hơi trì hoãn như vậy mà Thánh Quân Tử cũng đã rút lui thành

công, nhưng gã cũng phát hiện những trạng thái xấu và có một chút tổn thương

không cách nào lập tức xua tán, sắc mặt lại càng khó coi, chợt phất tay, bốn phía

lập tức hình thành vô số sương mù dầy đặc ngăn cản hết thảy tầm nhìn bên

ngoài, sau đó liền nhanh chóng lấy ra một mảnh gỗ màu đen.

Chính là mảnh gỗ Huyền Linh Vĩnh Ý Môn được gã sử dụng lần trước ở

Nam Hoàng Châu, chỉ là hình như bộ dạng của mảnh gỗ lần này lớn hơn lần

trước một đoạn.

Giờ phút này sau khi gã vỗ xuống dưới một cái, mảnh gỗ đó lập tức chấn

động, bên trên thình lình huyễn hóa một cánh cửa gỗ màu đen.

Cánh cửa gỗ quỷ dị màu đen vừa hiện, một luồng khí tức âm trầm lập tức

bộc phát ra, nhưng người bên ngoài phần lớn đều không nhìn thấy hình dáng cụ

thể của nó, đây cũng là do Thánh Quân Tử bố trí, gã vì tôn nghiêm của mình,

theo bản năng không muốn người ngoài nhìn thấy đầu lưỡi thò ra từ bên trong

cánh cửa.

Giờ phút này cánh cửa gỗ quỷ dị bỗng vang lên một tiếng cọt kẹt..t..tttt, một

đạo khe hở mở ra, một cái đầu lưỡi vô cùng tanh hôi mang theo rất nhiều dịch

nhờn, trực tiếp thò ra từ bên trong cửa rồi liếm láp phủ khắp trên người Thánh

Quân Tử.

Sau khi đầu lưỡi co lại, thân thể Thánh Quân Tử chấn động mãnh liệt, toàn

bộ chất độc và tác dụng xấu đều hóa thành một ngụm máu tươi bị gã phun ra

ngoài.

Hứa Thanh nhìn thấy như thế bỗng nhiên xông lên, dùng tốc độ cực nhanh

bay thẳng đến phía Thánh Quân Tử, trong khi bay tới liền giơ tay phải giơ lên,

tu vi trong cơ thể tản ra, bốn phía biến ra tầng tầng sóng biển, mang theo khí thế

kinh khủng nhanh chóng bay tới gần.

Bàn tay vung lên hạ xuống, chín lượt sóng lần nữa chồng lên nhau, hung

hăng trấn đập về phía Thánh Quân Tử.

Thánh Quân Tử nheo mắt lại, trong thời gian ngắn biểu cảm khó coi trên

mặt bỗng đổi thành một nụ cười âm lãnh, gã đưa mắt nhìn qua Hứa Thanh, nhẹ

giọng mở miệng.

"Hứa Thanh, rốt cuộc ngươi đã bị ta lừa rồi."

"Trong khoảng thời gian này, trọng điểm mà ta nhắm vào không phải là

những thủ đoạn trước kia, mà dùng toàn lực để tế luyện Huyền Linh Vĩnh Ý

Môn, cuối cùng bây giờ ta đã có thể khiến cho nó thể hiện ra loại năng lực thứ

hai."

"Phong!" Ánh mắt Thánh Quân Tử lộ ra một tia tham lam, trong lúc cười to

chợt phất tay, cánh cửa gỗ màu đen ở trước mặt gã lập tức chuyển động, xoay

mặt về phía Hứa Thanh và chậm dãi mở ra.

Một đạo ánh sáng, nháy mắt tràn ra từ bên trong cánh cửa!

Trong nháy mắt tiếp theo, trên Huyền U tông, trên một cánh tay trắng noãn

như ngọc, nõn nà xinh đẹp tuyệt trần, chén canh hạt sen Bách Hoa Triêu Lộ

bỗng nhiên từ trên rơi xuống, bạch ngọc rơi đầy trên mặt đất.

Bình luận

Truyện đang đọc