QUANG ÂM CHI NGOẠI

Đây là một tiểu trấn nằm ở dưới núi Nam Nhạc, mặc dù cách núi Nam Nhạc

Quỷ Đế rất xa, nhưng bởi vì ngọn núi Nam Nhạc rất cao, cho nên mặc dù đứng

ở đây ngẩng đầu vẫn có thể nhìn thấy thân ảnh Quỷ Đế xa xa.

Thậm chí còn nhìn được mặt chính diện của Quỷ Đế, rất tiện để quan sát.

"Tiếp theo chúng ta sẽ ở lại trong cái tiểu trấn này, Hứa Thanh cần quan sát

vị Quỷ Đế này mỗi ngày, lấy trăm ngày làm hạn định, cho đến khi định hình vẽ

ra được vị Quỷ Đế đó ở trong lòng."

Thất gia chắp tay sau lưng, trong lúc lời nói vang vọng, mang theo Hứa

Thanh cùng với Đinh Tuyết, cả ba đi vào tiểu trấn. Đinh Tuyết thấy Thất gia

nghiêm túc nên nhu thuận đi theo, không dám nói lời nào.

Diện tích của tiểu trấn này dĩ nhiên không lớn, mặt đất vô cùng dơ bẩn và

thời tiết bây giờ đa phần là gió lạnh, gió thu quét tới thổi bay rất nhiều lá khô,

chồng chất vào trong những góc tường, quang cảnh khiến cho cả tiểu trấn có

chút đìu hiu.

Nhưng nơi này cũng có một chút chỗ không giống những nơi khác, chính là

cư dân ở trong này, có rất nhiều người già và trẻ nhỏ...

Điểm này, đã khiến Hứa Thanh chú ý.

Đinh Tuyết không biết một màn này đại biểu cái gì, nhưng Hứa Thanh lại

nhìn ra một chút manh mối trong đó, nhưng hắn không có tra xét rõ ràng, bây

giờ việc quan trong nhất với hắn chính là vẽ ra Nam Nhạc Quỷ Đế ở trong lòng.

Mà ngay khi ba người bọn họ đến, cư dân trong tiểu trấn cũng đều trở nên

rất hiếu kỳ.

Bởi vì nơi này quả thực có rất ít người ngoài đến, nhưng trước khi đến thì

Hứa Thanh và Đinh Tuyết đều đã cải trang, Thất gia cũng vậy, thế nên khi

những người khác nhìn lại thì cả nhà ba người bọn họ thật ra cũng không có chỗ

nào quá mức thần kỳ.

Nhưng đây là một cái thế giới ăn thịt người, tất cả mọi người đều rất cảnh

giác, nhất là đối với người từ bên ngoài đến, bọn họ sẽ theo bản năng có cảm

giác địch ý và xa lánh.

Dù Thất gia đã mua một căn nhà trong tiểu trấn, mang theo Hứa Thanh và

Đinh Tuyết cư trú ở đây, nhưng loại cảm giác xa lánh và địch ý vẫn còn tồn tại

như cũ,

Đối với Hứa Thanh mà nói, hắn cảm thấy như vậy cũng không có cái gì

không tốt cả, mỗi ngày hắn đều khoanh chân ngồi một chỗ ở bên trong, ngẩng

đầu lên liền có thể trông thấy tòa núi Quỷ Đế, hắn bắt đầu làm giống như cảm

ngộ một đao Thái Thương lúc trước, cố gắng vẽ vị này vào bên trong tâm thần.

Quá trình này vô cùng khó khăn, đã vượt hơn việc cảm ngộ một đạo Thái

Thương rất nhiều, nhưng Hứa Thanh cũng chưa từng nóng lòng, mỗi ngày hắn

đều ngóng nhìn như cũ, cả người cũng chậm rãi bình tĩnh lại, trong đầu cũng

dần dần hiện lên một mảnh không linh.

Còn bên Thất gia thì khác, mỗi ngày đều mang theo Đinh Tuyết đi dạo bên

trong tiểu trấn, bộ dạng hiền lành và khuôn mặt luôn cười ha hả, rất thích nói

chuyện phiếm cùng người ngoài, dần dần đã trở nên quen thuộc với hàng xóm

bốn phía.

Mỗi khi có người hỏi tới lai lịch của bọn họ, vẻ mặt Thất gia đều hiện ra

biểu cảm đắng chát và không mở miệng, mà khi những người khác nhìn thấy

như thế thì phần lớn đều giống như có điều suy nghĩ, trong đầu tự nổi lên các

loại chuyện xưa đau khổ.

Nhưng nếu mọi người hỏi nữ oa bên cạnh lão thì vẻ mặt Thất gia sẽ không

còn đắng chát nữa, mà rất tự hào nói với tất cả mọi người, đây là khuê nữ của

mình, về phần tiểu tử mỗi ngày ngồi trong phòng không đi ra ngoài kia, chính là

con rể của mình.

Mỗi lần nghe thấy Thất gia nói như vậy thì Đinh Tuyết đều rất vui vẻ, còn

hiện lên vẻ ngượng ngùng.

Cứ như vậy, ba người bọn họ bình tĩnh sống ở trong cái tiểu trấn này.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, tất cả đều rất yên bình, mỗi ngày Hứa

Thanh đều đắm chìm trong cảm ngộ và Thất gia thì mang theo Đinh Tuyết ra

ngoài đi dạo.

Bọn họ cũng dần quen thuộc với tất cả mọi người trong tiểu trấn này, mà cư

dân trong tiểu trấn này cũng chầm chậm buông bỏ lòng đề phòng với họ xuống.

Mà sự kỳ dị của tiểu trấn cũng dần dần lộ ra.

Mặc dù cuộc sống của cư dân tiểu trấn này khá là khó khăn, nhưng lại rất

đoàn kết, mặt khác dù từ lúc đầu bọn họ đã có địch ý đối với ba người Thất gia,

nhưng sau khi tiếp nhận thì bọn họ lại càng lộ ra vẻ thân thiện và ôn hòa.

Một màn như thế, không hề thấy nhiều ở trong cái thế đạo này.

Mặt khác, trong tiểu trấn này có rất nhiều lão nhân và trẻ nhỏ, điều này nói

rõ…Những năm gần đây tiểu trấn này gặp phải rất ít nguy hiểm, cho nên lão

nhân và trẻ nhỏ dù không có quá nhiều lực lượng bảo vệ bản thân, vẫn có thể

sống sót.

Đồng thời trong một góc của tiểu trấn này còn có một cái học đường, bên

trong có tiên sinh giáo thư chịu trách nhiệm dạy chữ cho toàn bộ trẻ nhỏ trong

trấn.

Hàng ngày trong học đường đều truyền ra âm thanh đọc sách non nớt, khiến

cho từng cư dân trong tiểu trấn nghe thấy đều lộ ra nụ cười vui vẻ.

Mà bên trong những đứa trẻ này, có một đứa khiến cho Thất gia đặc biệt ưa

thích.

Đó là một tiểu nam hài tầm 8-9 tuổi, bộ dáng rất là dễ nhìn.

Nhìn qua thì có chút không giống với những đứa trẻ khác, bởi vì trên người

của nó rất sạch sẽ, khuôn mặt cũng là như thế, trên lưng đeo một cái túi da để

làm túi sách, mỗi ngày đến trường và tan học thì gặp ai cũng đều đặc biệt lễ độ.

Có đôi khi Thất gia mang theo Đinh Tuyết đi bộ trên đường, gặp phải tiểu

nam hài này, khi gặp phải ánh mắt của Đinh Tuyết thì tiểu nam hài này liền thẹn

thùng, cũng có chút khiếp đảm với ánh mắt nhìn chăm chú của Thất gia, nhưng

vẫn rất lễ độ cúi đầu, sau đó liền chạy nhanh về nhà.

Nhà của tiểu nam hài này ở ngay bên cạnh chỗ cư trú mà Thất gia đã mua,

phụ thân của nó là một người thợ mộc, mẫu thân thì làm nghề dệt vải may quần

áo cho hàng xóm mà sống. Vào sáng sớm bọn họ sẽ nhìn hài tử rời khỏi, hoàng

hôn tới bọn họ sẽ đứng ở cửa chờ đợi tiểu nam hài trở về.

Mỗi đêm trong nhà đều thắp sáng một ngọn đèn dầu, nhìn qua những cái

bóng ở trên cửa sổ, cũng có thể nhìn ra đây là một gia đình ba người rất ấm áp.

Nhìn thế nào cũng thấy rất là bình thường.

Nhưng ánh mắt Thất gia lại càng ngày càng sáng hơn, thậm chí có một lần

ngồi bên người Hứa Thanh, nhìn Hứa Thanh đang nghiêm túc ngóng nhìn tòa

núi Quỷ Đế, lão liền tươi cười mở miệng.

"Lão Tứ, ngươi nói xem, nếu ta tìm một lão Ngũ cho mấy người sư huynh

muội các ngươi, vậy thì nên tìm người như thế nào đây?"

Hứa Thanh ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn nhìn tới tòa núi Quỷ Đế như cũ, trong

mắt chậm rãi vô thần, cho đến cuối cùng liền bất tri bất giác nhắm nghiền hai

mắt lại, bên trong tinh thần của hắn cũng nhanh chóng hình thành đường nét của

Quỷ Đế.

Nhưng vẫn không kết thúc, sau khi đường nét thành hình thì không ngừng

trở nên rõ ràng hơn, hình như còn có từng đạo thần vận đang từ từ xuất hiện.

"Hả?" Thất gia đang nói chuyện thì bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn qua Hứa

Thanh, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

"Lúc này còn chưa tới một tháng, nhanh như vậy đã làm được? Không tệ,

không kém tốc độ năm đó của ta...." Thất gia đang nói bỗng nhiên dừng lại,

trong nháy mắt tiếp theo liền trợn mắt thật to, trực tiếp nhìn Hứa Thanh và sắc

mặt dần dần thay đổi.

"Tiểu tử này đang làm cái gì…Ta chỉ kêu hắn vẽ Thần vào trong nội tâm,

chỉ cần có hình thái là đủ rồi, nhưng hắn…Thế mà là lại vẽ ra cả thần vận!"

Bình luận

Truyện đang đọc