QUANG ÂM CHI NGOẠI

Toàn bộ Tế Nguyệt đại vực, ngoại trừ nơi cuối cùng Tây Bắc còn có một cái

sơn mạch giáp giới với ngoại vực, những chỗ khác đều bị Tự Âm Trường Hà

vờn quanh.

Con sông này giống như là một cái vòng tròn, vây khốn phong ấn chúng

sinh ở bên trong.

Giờ phút này, vị trí Hứa Thanh đến, thuộc về phía Tây Nam của Tế Nguyệt

đại vực, nơi đây đông đảo dãy núi, cây cối thưa thớt, càng bởi vì nhích tới gần

bờ sông, gió từ bên Tự Âm Trường Hà thổi tới hiện ra một mùi tử vong cùng hư

thối, lan tràn khắp bát phương.

Chỉ là ở trong không khí âm u này, theo những câu từ dễ gây hiểu lầm được

gió truyền đến kia, bầu không khí ở nơi đây tựa như đã bị phá vỡ, khiến cho

không khí trong khoảng thời gian ngắn đã có một chút cải biến.

Thần sắc Hứa Thanh có chút cổ quái, Linh Nhi cũng thò đầu ra, ngượng

ngùng nhìn về phía trước, nhỏ giọng mở miệng.

"Hứa Thanh ca ca, bọn họ đang làm gì thế?"

Nói xong, nàng còn dùng cổ áo Hứa Thanh che mặt.

Lý Hữu Phỉ một bên một mực không biết Hứa Thanh muốn đưa mình đi tới

nơi nào, giờ phút này ở bên cạnh bờ Tự Âm Trường Hà, nghe âm thanh từ xa xa

truyền đến, nét mặt của lão cũng có chút kỳ quái, theo bản năng lui về phía sau

vài bước, đáy lòng có chút bất an.

Tuy rằng cảm thấy khả năng không lớn, nhưng lão vẫn nhịn không được

nghĩ đến mục đích chân thật khi Hứa Thanh cho mình nhiều Giải Nan đan như

vậy, còn có sự quyết đoán của đối phương khi cự tuyệt Nê Hồ Ly.

"Chắc có lẽ không phải....." Đáy lòng Lý Hữu Phỉ có chút run rẩy, tự an ủi

mình.

Hứa Thanh không hiểu lo lắng của lão, giờ phút này hắn đang ngóng nhìn

về nơi xa, quan sát bốn phía.

Phiến khu vực này có tồn tại cấm chế.

Hiệu dụng của cấm chế này ngoại trừ ẩn nấp, còn có hiệu quả ngăn cách,

không chỉ là âm thanh, còn bao hàm cả tầm nhìn.

Lúc trước Hứa Thanh vừa tiếp cận liền đã phát hiện, nhìn ra đó là dùng

chính máu của đội trưởng để bố trí, vả lại còn đánh dấu khí tức của hắn, để cho

hắn có thể cứ thế bước vào.

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra suy tư, sau khi đi ra vài bước hắn liền ngồi xổm

người xuống, giơ tay lên chạm một cái xuống mặt đất.

Dựa theo hắn cảm ứng, chỗ này là một mắt trận của cấm chế.

Hầu như ngay khi Hứa Thanh đụng tay vào, bên trong cát sỏi trên mặt đất

lập tức chui ra một con mắt, chớp chớp về phía Hứa Thanh, sau đó khắp bốn

phương tám hướng lập tức xuất hiện những con mắt cùng loại, như mọc thành

phiến.

Càng có một số nhuyễn trùng màu lam cũng chui ra.

Phạm vi cực lớn, bao phủ trọn vẹn ngàn dặm, một màn này khiến Lý Hữu

Phỉ nhìn mà tâm thần rung động lắc lư, như lâm đại địch, thật sự là trong cảm

giác của lão, sự quỷ dị nơi đây giống như bạch phong trên sa mạc vậy, hiện ra

một cảm giác sấm nhân.

Đồng dạng, đây hết thảy cũng làm cho Hứa Thanh thay đổi sắc mặt, đáy

lòng không khỏi dâng lên nói thầm.

"Lúc trước thời điểm đại sư huynh rời đi đã nói đi làm một việc nhỏ... Cái

việc nhỏ gì mà cần phong cấm ngàn dặm?"

Lúc Hứa Thanh đang trầm ngâm ở nơi này, toàn bộ những con mắt cùng với

nhuyễn trùng màu lam kia liền lay động lên, truyền ra cảm xúc chấn động hoan

hô, càng có giọng nói của đội trưởng vang vọng trên người bọn chúng.

"Ha ha, tiểu Thanh ngươi đến rồi, nhanh tới đây, giúp chúng ta cùng nhau

rút!"

Thần sắc Hứa Thanh cổ quái, nhưng không chần chờ, thân thể nhoáng một

cái cất bước tiến về phía trước, theo hắn đi về phía trước, con mắt cùng nhuyễn

trùng trên bờ cũng nhanh chóng tản qua, nhượng ra một con đường.

Nhìn theo con đường, Hứa Thanh bay nhanh, ngôn từ dễ gây hiểu lầm cùng

với âm thanh thở hổn hển cũng càng lúc càng gần, cho đến khi thời gian nửa

nén hương trôi qua, sau khi cảm giác bản thân đi vào trong một mảnh cách ngăn

như nước trước mặt, cảnh tượng bị ẩn nấp ở bên trong lập tức chiếu vào trong

mắt Hứa Thanh.

Thứ đầu tiên khiến cho Hứa Thanh chú ý là, xa xa bên cạnh bờ có một quái

vật khổng lồ sừng sững.

Đây là một cái vật có tạo hình khuôn cửa cực lớn, do cự thạch màu sắc

thanh đồng chế tạo, cao tới 3000 trượng, rộng cỡ 1000 trượng.

Nó bị dựng đứng trên bờ sông, giống như người khổng lồ Viễn Cổ, tản mát

ra uy áp cùng với khí thế mênh mông kinh người.

Thậm chí cẩn thận nhìn, còn có thể thấy trên cửa đá màu sắc thanh đồng có

khắc vô số phù văn cổ xưa, rập rạp vô số, làm cho người ta có một loại cảm giác

vô cùng phức tạp.

Mà để cho Hứa Thanh chấn động tâm thần nhất, là tồn tại bên trong khung

của này thực sự không phải là cửa, mà là một vật kỳ dị do từng vòng kim loại

đen vờn quanh hình thành.

Vòng tròn trên dưới nhỏ nhất, bộ phận chính giữa lớn nhất, tựa như một cái

mũi khoan hình lò xo.

Bên trên rỉ sét loang lổ, thậm chí có nhiều chỗ còn có nước sông màu đỏ

nhỏ xuống, tựa hồ là mới được lôi ra từ trong sông không lâu.

Nhìn vật này, Hứa Thanh không đoán ra đây rốt cuộc là cái gì, vì vậy liền

đặt chú ý đến một bên bờ sông, đội trưởng cùng với Ngô Kiếm Vu, còn có Ninh

Viêm đều đang ở đó.

Ba người xếp hàng thẳng, đội trưởng đứng ở phía trước nhất, trong tay cầm

một nhánh mây, thở hồng hộc, thân thể đã thành hình vòng cung, không ngừng

lôi kéo.

Phía sau là Ngô Kiếm Vu cùng với những con nối dõi kỳ kỳ quái quái của y,

từng người đều dùng sức túm nhánh mây.

Về phần Ninh Viêm thì lại nằm ở sau cùng, gã ngồi dưới đất, hai đùi dùng

sức tách ra, gót chân cắm vào bên trong đất cát, mượn lực đồng thời hai tay nắm

chặt nhánh mây ở trên bụng mình, vừa kêu rên vừa dùng sức.

"Đừng mà, thật sự sắp đứt rồi..."

Nhánh mây kết nối cùng rốn của gã kia, lan tràn rất dài, trực tiếp kéo dài tới

bên trong Tự Âm Trường Hà phía trước.

Giờ phút này theo bọn họ lôi kéo, nước sông liền dâng lên, tựa như có một

vật khổng lồ hình tròn, đang từng chút xíu bị kéo từ dưới đáy sông lên.

Bình luận

Truyện đang đọc