Tương lai, tồn tại ở trong tưởng tượng, mà quá khứ, thì tồn tại ở trong trí
nhớ.
Như vậy, khi một người bị xóa đi hết thảy dấu vết trên thế gian này, khi thân
nhân của hắn, bằng hữu của hắn, toàn bộ mọi người đều lựa chọn quên đi, trong
sinh mạng của toàn bộ mọi người, hắn sẽ chưa từng xuất hiện qua.
Tựa như khoảng trống.
Lúc đó, hắn thật sự còn tồn tại sao?
Có lẽ, vẫn còn tồn tại như cũ, chỉ là không người biết tới, không người nhớ
kỹ, toàn bộ đều đã quên mất.
Nhưng cũng có lẽ, sau khi xóa đi, liền thật sự sẽ tiêu tán ở bên trong hư vô,
không có tên, chưa từng có quá khứ, cũng sẽ không có tương lai, không có gì
cả.
Đây, chính là năng lực khác của Thần Linh, năng lực đối với quá khứ.
Quên lãng, xóa sạch hết thảy, thành trắng rỗng. (lưu bạch)
Giờ phút này, theo Sở Thiên Quần lần nữa tiêu hao lực lượng bản nguyên để
triển khai, dường như hết thảy mọi thứ vận hành trong cái thế giới mảnh vỡ cổ
xưa của Yên Miểu Tộc này cũng đều dừng lại, trở nên bất động.
Cùng nhau bị bất động, còn có thân thể Sở Thiên Quần, cùng với thân ảnh
Quỷ Đế Sơn hạ xuống trên đỉnh đầu gã.
Toàn bộ thế giới bỗng trở nên im lặng, toàn bộ ngưng kết, chỉ có thần hồn có
thần quang lượn lờ của Sở Thiên Quần, bay ra từ mi tâm, trở thành tồn tại duy
nhất có thể chuyển động trong cái thế giới này.
Gã ngẩng đầu nhìn qua bốn phía, lộ ra thần sắc kính sợ.
"Đây…Chính là lưu bạch sao?"
Sở Thiên Quần thì thào, đây cũng là lần đầu tiên trong đời gã triển khai loại
Thần Thuật cực hạn này, trong mắt của gã, phiến thiên địa này đã không cùng
một dạng cùng với thực tế.
Bầu trời không tồn tại, đại địa cũng không tồn tại, hết thảy bốn phía hầu như
cũng không tồn tại, Quỷ Đế Sơn cũng là như thế, toàn bộ đều là hư vô.
Giống như toàn bộ thân thể lúc trước, đều là giả dối.
Chỉ có một đoàn sương mù, trôi nổi ở bên trong hư vô, đó là chỗ Hứa Thanh
lúc trước, nhìn qua đoàn sương mù này, Sở Thiên Quần biết rõ chỗ đó chính là
nơi mình muốn đi, gã chỉ cần có thể vào bên trong đám sương mù kia, sau đó
đóng kín toàn bộ ký ức những người nhớ kỹ Hứa Thanh lại, lúc đó Thần Thuật
lưu bạch này, liền có thể thành công.
Không chần chờ, thần hồn Sở Thiên Quần nhoáng một cái bay thẳng đến
sương mù, ngay lập tức chui vào trong đó, xâm nhập vào trong.
Ở trong vô tận sương mù, trước mặt Sở Thiên Quần xuất hiện vô số cánh
cửa, những cánh cửa này có lớn có nhỏ, có tròn có vuông, bộ dạng khác nhau,
có mới tinh có xưa cũ, chất liệu cũng tương tự khác biệt.
Rập rạp vô số, tạo thành một cái lối đi.
"Chính là trong chỗ này!" Sở Thiên Quần bỗng nhiên vung hai tay lên, thần
quang trên thần hồn lập tức bộc phát, hình thành từng đạo phong ấn, nhanh
chóng lạc ấn về phía những cái cửa phía trước.
Rất nhanh vô số cánh cửa bị phong ấn trở nên ảm đạm, sau đó bắt đầu mơ
hồ, dù có cánh cửa không muốn bị phong ấn, từ trong mơ hồ nhanh chóng trở
nên rõ ràng, nhưng cuối cùng dưới lực lượng của Thần Linh, vẫn trở lên ảm
đạm.
Từng cánh cửa, đều đại biểu ký ức của một sinh mệnh đối với Hứa Thanh.
Trong khi những cánh cửa liên tục mơ hồ, thần hồn Sở Thiên Quần cũng
bay nhanh hơn, nhìn theo thông đạo không ngừng hiện ra phía trước, thần quang
càng lúc càng tứ tán ra, từng cánh cửa bốn phía liền nhao nhao bị phong ấn.
Mắt thấy hết thảy thuận lợi, trong mắt Sở Thiên Quần liền lộ ra vẻ phấn
khởi.
Nhưng vào lúc này, trong đông đảo cánh cửa có một cánh cửa hình tròn,
theo thần quang của Sở Thiên Quần phong ấn, thế mà lại không hề mơ hồ chút
nào, ngược lại sau khi bị thần quang đụng chạm, lại còn không một tiếng động
mở ra.
Một con mắt huyết sắc đột nhiên xuất hiện ở phía sau cánh cửa, gắt gao nhìn
chằm chằm vào Sở Thiên Quần.
Chỉ liếc mắt nhìn qua, toàn bộ thông đạo cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo,
trong thời gian ngắn, một cỗ lực lượng của Thần Linh bộc phát, thần hồn Sở
Thiên Quần phát ra một tiếng hét thảm, trong lúc nguy cấp tay phải của thần
hồn trực tiếp nổ tung, hình thành một đạo thần quang rực rỡ ngăn cản, sau đó
cấp tốc bay ra khỏi cái phạm vi này.
Sau khi đến chỗ an toàn, trong mắt của gã vẫn lưu lại cảm giác tim đập
nhanh.
Gã biết rõ, con mắt kia là một Thần Linh.
Thật ra đó cũng là nguyên nhân nếu chưa tới bước đường cùng, thì gã sẽ
không triển khai cái Thần Thuật lưu bạch này.
Phạm vi ảnh hưởng của cái thuật này rất lớn, có người có lẽ rất dễ dàng liền
lựa chọn quên đi, nhưng có người thì không muốn quên đi, người sau…Sẽ trở
thành trở ngại của Sở Thiên Quần.
Đồng thời cũng dễ dàng khiến cho người bên ngoài chú ý, khiến cho trận
khốn cục lần này, tồn tại tình tiết gay cấn cực lớn, mặt khác còn có thể đưa tới
mầm tai vạ kinh thiên động địa, dẫu sao gã cũng không phải là người hiểu tỉ mỉ
về Hứa Thanh, nếu như gặp phải tồn tại đáng sợ nào đó trong này, sẽ tạo thành
cắn trả kịch liệt đối với Sở Thiên Quần.
Gã chỉ có thể mong đợi dựa vào bản nguyên Thần Linh của bản thân, cho dù
bên trong những người nhớ kỹ Hứa Thanh có tồn tại kinh khủng, gã cũng không
phải là không thể thông qua lực lượng Thần Linh, tạm ảnh hưởng trong thời
gian ngắn.
Thứ gã cần, cũng không phải là quên đi vĩnh viễn, gã chỉ cần một cái chớp
mắt thế giới bất động này, không có ai trong khoảnh khắc này còn nhớ tới Hứa
Thanh là được rồi.
Một cái chớp mắt đó, gã có thể chân chính tuyệt sát Hứa Thanh ở trong này.
"Dẫu sau Hứa Thanh cũng có Thần Thuật, trong cánh cửa ký ức có Thần
Linh cũng có thể lý giải, cũng may thần quang của ta có thể giúp ta triệt tiêu
một chút."
"Mà ta cũng không cần phong ấn toàn bộ cánh cửa, chỉ cần không thất bại
hơn mười lần, đợi một khắc Thần Thuật của ta hoàn thành, cũng có thể khiến họ
trọng thương."
Sở Thiên Quần lộ ra thần sắc kiên định, nhoáng một cái lại tiếp tục lao ra,
lần nữa tràn ra thần quang, phong ấn cánh cửa bốn phía, lần này cũng mới
phong ấn chưa tới ba mươi cánh cửa, đột nhiên lại có một cánh cửa oanh một
tiếng mở ra.
Bên trong bỗng nhiên truyền ra âm thanh nhấm nuốt.
Âm thanh này tựa như ác mộng vậy, người nghe liền nhịn không được mà
phát cuồng, dường như thân thể của mình cũng đang bị cắn nuốt, Sở Thiên
Quần bên đó trực tiếp liền kêu thảm một tiếng, trong chốc lát liền tự bạo một
chân, hóa thành thần quang ngăn cản tránh đi.
"Không sao, hắn có hai loại lực lượng Thần quyền, cho nên trong ký ức có
hai cánh cửa Thần Linh cũng là việc bình thường!"
Thân thể Sở Thiên Quần có chút run rẩy, nhưng cuối cùng gã vẫn tiếp tục
lao ra, nhưng sau năm mươi cánh cửa, một cánh cửa màu máu ầm ầm mở ra.
Một màu đỏ vô tận từ bên trong cánh cửa bộc phát ra.
"Tại sao lại vẫn còn!!"
Sở Thiên Quần hoảng sợ, một chân khác cũng theo đó nổ tung, tâm thần dấy
lên sóng lớn, đang lúc do dự không muốn tiếp tục đi về phía trước, trong thời
gian ngắn phía trên gã có một đạo khe hở, cũng như cánh cửa, trực tiếp mở ra.
Một khắc khi bên trong khe hở truyền ra tiếng hít thở, thần hồn Sở Thiên
Quần liền truyền ra âm thanh nổ vang, ánh mắt trợn to, gã nhìn thấy bên trong
khe hở tồn tại một thân hình to lớn không thể tưởng tượng, uy áp tràn ra từ trên
người nó khiến cho gã lần nữa hét thảm lên, cần phải tự bạo một cánh tay cuối
cùng để ngăn cản.
"Thiên…Thiên Đạo!"
Giờ phút này thần hồn của Sở Thiên Quần chỉ còn lại có nửa người, không
có tứ chi, gã hoảng sợ đưa mắt nhìn cái thông đạo này, giờ này gã mới chỉ đi
được chưa tới một thành con đường.
Phía sau, còn có vô tận cánh cửa.
Không thấy rõ cụ thể, chỉ có thể trong lúc mơ hồ nhìn thấy ở chỗ sâu nhất,
hình như có tồn tại một cái ghế khổng lồ.