QUANG ÂM CHI NGOẠI

Cuối cùng Hứa Thanh vẫn đưa cho đội trưởng rất nhiều giải độc đan, giúp y

thuận lợi hóa giải độc trên người.

Sau đó đội trưởng vui vẻ móc ra một quả đào, đặt ở trong miệng, vừa gặm

vừa vỗ vỗ bờ vai Hứa Thanh.

"Chuyện này chúng ta không cần lo lắng nữa rồi, có sư tôn ở đây, lão nhân

gia người kiến thức rộng rãi hơn so với chúng ta, cũng nắm giữ đúng mực tốt

hơn, chúng ta cứ đợi lấy được chỗ tốt là được."

"Đúng rồi tiểu Thanh, ngươi giúp ta nói cùng lão Khổng một chút, giúp ta

một chuyện, hôm nay ta muốn đưa bạn tốt của mình đến chỗ của y."

"Ngươi đi gặp Khổng đại ca, còn phải kêu ta chào hỏi trước?”

“Ngươi đưa ai đi?" Hứa Thanh đưa mắt nhìn quả đào trong miệng đội

trưởng, như có điều suy nghĩ.

Đội trưởng ho khan một tiếng, nhìn chung quanh một chút, sau đó thấp

giọng mở miệng.

"Ta ngày hôm qua đi... Lão Khổng kia quá keo kiệt, thiệt thòi lúc đầu ta vác

Sơn Hà Tử về giúp y, ta nói thầm cho ngươi biết, nhất định là y ghen ghét

chuyện ta là đại sư huynh của ngươi, cho nên không chào đón ta, hazz, ta cũng

ủy khuất nha, y có bản lĩnh thì đi tìm sư tôn của chúng ta đi, có bản lĩnh cũng

bái sư đi."

"Về phần ta mang ai đi, còn có thể là ai nha, đương nhiên là Đào Đào ta yêu

nhất trong lòng rồi." Đội trưởng làm ra một bộ phong khinh vân đạm, nhưng

trên mặt lại tràn đầy đắc ý.

"Các ngươi quen biết?" Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng.

"Đương nhiên, mấy ngày nay trong lúc vô tình ta nhìn thấy Đào Đào, sau đó

phát hiện nàng trong Diêu phủ, dáng dấp kia, thật lớn... Khục khục, vẻ mặt kia

tràn đầy hậm hực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lại tràn đầy vẻ không vui,

tiểu Thanh, lúc ấy trong nội tâm của ta liền cảm thấy đau đớn, vì vậy ta liền đi

tới an ủi một chút, nói cho nàng biết, ta có biện pháp dẫn nàng đi gặp người

Diêu gia."

Đội trưởng nói xong, dùng đôi mắt mong chờ nhìn Hứa Thanh, dùng sức

cắn quả đào một cái.

"Tiểu sư đệ, ta cũng đã chém gió tới như vậy rồi... Cửa ải này chính là việc

chung thân đại sự của đại sư huynh ngươi đó nha."

Hứa Thanh im lặng, lấy ra Kiếm Lệnh để truyền âm cho Khổng Tường

Long một phen, sau đó mặt không cảm xúc nhẹ gật đầu với đội trưởng.

Đội trưởng phấn khởi, cười ha ha, không thể chờ đợi được nữa, nhanh

chóng rời đi.

Hứa Thanh đưa mắt nhìn thân ảnh đội trưởng dần dần tan biến ở phía xa, đủ

loại cảm xúc đọng lại từ trên chiến trường cũng đã khá hơn nhiều so với thường

ngày.

"Đại sư huynh nói, khiến cho bản thân mình trở nên càng mạnh hơn, mới là

căn bản."

Hứa Thanh thì thào nhắm hai mắt lại, một lát sau lúc mở ra, ánh sáng trong

mắt đã trở nên bình tĩnh giống như trước kia, đi ra khỏi Kiếm Các, bước tới

Chấp Kiếm Cung.

Hắn chuẩn bị đổi một chiếc mệnh đăng.

Đối với hắn mà nói, hiện giờ phương pháp tăng lên tu vi cùng chiến lực

nhanh nhất, chính là mệnh đăng.

"Bây giờ ta có mười tòa Thiên Cung, bên trong có bảy tòa là tự tu luyện

đến, ba tòa là do mệnh đăng hình thành."

"Mà đối với tu sĩ mở Thiên Cung mà nói, mệnh đăng lấy số lượng mệnh hỏa

làm căn cơ, ta đã từng có năm đoàn mệnh hỏa, như vậy nhiều nhất có thể dung

nhập năm chiếc mệnh đăng."

Trong lúc trầm tư, Hứa Thanh đã đi tới Bảo Tàng điện của Chấp Kiếm

Cung.

Điện này chuyên môn chịu trách nhiệm chứa vật dùng quân công đổi, bởi vì

quân công trong trận chiến tranh đã được cấp, cho nên Chấp Kiếm Giả sống sót,

phần lớn đều tới đây đổi vật cần thiết, thời điểm Hứa Thanh đi đến, liền nhìn

thấy mấy gương mặt quen thuộc trên chiến trường.

Còn có một số tướng sĩ đến từ Hoàng Đô Đại Vực, mặc dù bọn họ không

phải Chấp Kiếm Giả, nhưng cũng có tư cách trao đổi trong Tam đại cung, chỉ là

tỉ lệ phải giảm bớt một ít.

Chi tiết này, là đám người phó Cung chủ thượng tấu với Thất hoàng tử, cuối

cùng hình thành phương án.

Mà Bảo Tàng điện của Chấp Kiếm Cung không chỉ chịu trách nhiệm đổi

vật, cũng chịu trách nhiệm thu vật, toàn bộ Chấp Kiếm Giả cũng có thể đưa

chiến lợi phẩm của bản thân tới, đổi lấy quân công.

Việc này tạo thành một vòng tuần hoàn, bên trong không những có một chút

tàn quyển thần bí, còn có công pháp đẳng cấp cao cùng với pháp khí cường hãn,

mà mệnh đăng... Từng có hai ngọn!

Hai ngọn mệnh đăng này không có phân chia cao thấp tốt xấu, chỉ là có lực

lượng khác biệt mà thôi, một chiếc trong đó đã bị người đổi đi, giờ phút này chỉ

còn lại một chiếc.

Muốn đổi không chỉ cần quân công, còn cần có chiến công cấp hai, lấy quân

công bây giờ của Hứa Thanh, cũng chỉ có thể đổi được một cái mà thôi.

Hứa Thanh trầm ngâm hồi lâu, quyết định đổi, một đường trở về rất cẩn

thận, cho đến khi về tới Kiếm Các cũng không gặp phải trắc trở khó khăn gì,

cũng không có chuyện gì ngoài ý muốn.

Chuyện này cũng khiến hắn nhớ tới việc Khổng Tường Long đã từng nói

qua cùng hắn vài ngày trước đó, Thất hoàng tử đã sửa sang lại quân kỷ.

Trên thực tế vô luận là sau khi trở về dùng đạo quả đổi quân công, hay là

những việc khác liên quan tới lợi ích cá nhân, Hứa Thanh cũng tốt, Khổng

Tường Long cũng được, toàn bộ Chấp Kiếm Giả trước kia của Phong Hải Quận

cũng vậy, đều không bị cố ý làm khó dễ, cũng không xuất hiện ác ý cướp đoạt.

Mặc kệ đổi cái gì, hay là bán cái gì, đều là việc cá nhân, Chấp Kiếm Cung

trước kia sẽ không tham, về sau cũng sẽ không.

Thực tế những người đổi này, trên người từng người đều có chiến công, đều

liều mạng đổ máu ở trên chiến trường đổi lấy công lao, sau đó đi đổi vật cần

thiết tu hành, nếu như cuối cùng lại bị người khác cướp đoạt, loại chuyện đổ

máu nhưng lại rơi lệ này, tuyệt đối không được cho phép xảy ra.

Đây là lời nói lúc đầu của Thất hoàng tử.

"Ân uy cùng thi, vị Thất hoàng tử này rất lợi hại, căn bản cũng là chướng

mắt chút điểm lợi ích nhỏ này, chí hướng không nằm ở nơi đây."

Ngay lúc Khổng Tường Long nói ra những lời này, trong thần sắc mang

theo phức tạp.

Hứa Thanh nhớ lại từng sự kiện sau khi vị Thất hoàng tử này đến, đáy lòng

cũng có cảm khái.

Nhìn từ góc độ cá nhân, hắn không thích vị Thất hoàng tử này, nhưng nếu

nhìn từ lập trường của một tộc quần, tất cả những việc đối phương làm, kết quả

cuối cùng đều là hữu ích đối với tộc quần.

Thị phi ưu khuyết, mỗi người một ý.

Hứa Thanh lắc đầu, thu hồi những ý niệm này lại, trong Kiếm Các bản thân,

lấy ra mệnh đăng vừa đổi.

Đó là một thanh kiếm gãy màu đen.

Ở bên trên tràn ra khí tức lăng lệ ác liệt, ẩn chứa sát khí kinh người, hiển

nhiên huyết mạch hình thành ngọn mệnh đăng này, đến từ một vị tu sĩ giết chóc

cực hạn, cho nên huyết mạch biến thành mệnh đăng, hình thành sát ý như vậy,

vả lại tạo hình cũng khác biệt cùng mệnh đăng khác.

Mà đổi từ Chấp Kiếm Cung, cũng có chỗ khác biệt cùng với mình tự tranh

đoạt ở bên ngoài, mệnh đăng đổi từ Chấp Kiếm Cung sẽ có ghi chép lai lịch về

chiếc mệnh đăng này.

Lúc Hứa Thanh đổi, có một khối ngọc giản ghi chép tin tức về chiếc mệnh

đăng đó, cùng nhau được đưa đến trong tay hắn.

"Đăng này tên là Tàn Tiên Phệ Thần, huyết mạch đầu nguồn là Thiên Soái

đệ cửu bên trong nhân tộc kỷ nguyên Huyền U, nhưng đây cũng không phải là

mệnh đăng của bản thân Thiên Soái, mà là huyết mạch hậu nhân ở thời đại

Đông Thắng Nhân Hoàng, từ một vị Đại Tướng chết trận sau đó phân ra."

"Chủ sát phạt, phá vạn pháp, quy về hấp huyết."

"Hoài nghi bên trong có ác niệm cư trú, trước đây nhiều người từng dung

hợp vào thân thể, thần trí đều dần dần trở nên điên cuồng thích giết chóc, hạng

người không thích giết chóc, cần phải thật cẩn thận."

Hứa Thanh cảm giác nội dung bên trong ngọc giản một chút, vừa nhìn về

thanh đoạn kiếm màu đen phía trước mặt này, sau khi suy nghĩ một chút, mặc

kệ có hữu hiệu hay không, giống như lúc trước trấn áp Ảnh Tử, vận hành thủy

tinh màu tím trong cơ thể, trấn đè xuống đoạn kiếm phía dưới.

Sau khi liên tiếp trấn áp hơn trăm lần, đáy lòng Hứa Thanh mới an ổn một

chút.

Ảnh Tử bên cạnh nhìn thấy một màn này, lạnh run.

Bình luận

Truyện đang đọc