QUANG ÂM CHI NGOẠI


Đêm đen, ánh trăng lành lạnh, gió cũng bắt đầu thổi.

Cảnh ban đêm đậm đặc đến mức không thể tản ra được, như có một cánh tay đại biểu sự tử vong, cầm lấy cây bút phán sinh tử, bôi hết thảy khung cảnh thành tối như mực, cũng ngưng tụ bóng đêm tạo thành một bức tranh tử vong.

Một mảnh xám đen hắc ám.

Chỉ có từng giọt máu đỏ tươi đang từ từ nhỏ xuống từ trên miệng vết thương ở trên cổ của tên tội phạm truy nã đang bị đính trên vách tường kia hạ xuống, mới khiến cho thế giới màu xám đen này có thêm một màu sắc thái khác.

Cho đến khi tiếng bước chân nhẹ nhàng vang vọng, một thân ảnh màu xám đi ra từ bên trong bức tranh tử vong, thay thế màu máu tươi chói mắt, khiến cho bên ngoài khách sạn đường Bản Tuyền lúc này bỗng trở nên lạnh lẽo.

Cái lạnh này hình như cũng khiến cho những giọt máu tươi đang nhỏ xuống kia chớp mắt bị ngưng kết lại, càng làm cho đôi mắt của lão đầu ở cửa khách sạn gắt gao co rút lại, nhìn qua thân ảnh đang đi tới này.

Thân ảnh thon dài cao ngất, một đầu tóc đen xõa xuống như áo choàng, ánh mắt lạnh lùng phối hợp với gương mặt sắc sảo rõ ràng, giống như một thanh đao đang từ từ rút ra khỏi vỏ.


Chính là Hứa Thanh.

Thần sắc của hắn bình tĩnh, dưới sự ngóng nhìn của lão đầu đường Bản Tuyền, từng bước một đi tới thi thể bên cạnh, lấy xuống túi da của đối phương, mặt không cảm xúc rút ra dao găm, cắt một cái, cái đầu người bay lên bị hắn nắm chặt, lúc thi thể hạ xuống, hắn dùng chân phải hơi đá một cái.

Thi thể này liền trực tiếp rơi đến dưới chân lão đầu.

Lão đầu sắc mặt âm trầm, sau lưng đã có tiếng truyền đến, đại xà gào thét bò ra ngoài, nhưng một khắc nhìn thấy Hứa Thanh, bên trong ánh mắt của nó rõ ràng lộ ra một tia sáng.

- Ọt ọt ọt ọt.

- Mời ngươi ăn.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn đại xà, nhàn nhạt mở miệng.

Đại xà rất vui vẻ, một hơi nuốt vào, gật đầu về phía Hứa Thanh.

- Hứa Thanh, ngươi không nên quá phận!
Lão đầu đường Bản Tuyền gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Thanh, âm lãnh mở miệng.

Hứa Thanh tương tự nhìn lão đầu, tay phải lại chợt vung lên, dao găm trong tay lập tức kích xạ về phía xa, tiếng rít phá vỡ gió, truyền ra âm thanh gào thét bén nhọn, thay thế tiếng kêu thảm thiết, ghim vào mi tâm một tên tội phạm khác đang nhanh chóng đi về phía này.

Lực đạo cực mạnh, khiến cho đầu của người này vỡ vụn, máu đỏ đồng thời bay lên, thân thể kia bị lực trùng kích đẩy lui về phía sau ngoài hai trượng, phịch một tiếng, trùng trùng điệp điệp rơi xuống đất.

Một màn này khiến cho mi tâm lão đầu nhảy lên, lão cảm nhận được Hứa Thanh trước mắt hình như còn cường hãn hơn so với lần trước ở trên đảo Hải Tích, đáy lòng lập tức phát sầu.


- Ngươi đến cùng muốn làm gì!
Lão đầu hằm hằm nhìn Hứa Thanh, mặt tím tại, gân xanh nổi lên, một cỗ cảm giác nguy hiểm từ trên người lão hiện ra, bốn phía cũng có từng cái dây thừng lăng không xuất hiện, dần dần rủ xuống.

Nhưng ngay một khắc chúng nó xuất hiện, một cỗ lực lượng nóng bỏng trên người Hứa Thanh ầm ầm bộc phát, tạo thành nhiệt độ cao quét ngang về bốn phía, những sợi dây thừng kia lập tức nhao nhao uốn lượn, không dám tới gần.

Đúng vào lúc này, một tiếng hét thảm từ nơi không xa bỗng nhiên truyền đến.

Đó là tên tội phạm truy nã thứ ba tới đây, nhưng gã chưa tới gần nơi đây, toàn thân đã biến thành màu xanh đen, trúng độc bỏ mình.

Hứa Thanh không có để ý tới những tên tội phạm truy nã đã chết này, giờ phút này hắn nhìn cổ lão đầu, đáy lòng cân nhắc xem có thể chém giết lão hay không, khí tức cũng dần dần càng ngày càng băng hàn.

Lão đầu nhìn chằm chằm Hứa Thanh, nội tâm phiền muộn, lão tự nhiên biết rõ mục đích đối phương tới đây, nhưng bắt lão đưa ra mấy nghìn linh thạch thì lão thật sự rất đau lòng, cho nên vừa rồi mới nói chuyện để hỏi thăm, lão dự định lấy lý do mình lần đó đã vứt túi trữ đồ đi, để miễn phải trả linh thạch cho Hứa Thanh.

Nhưng Hứa Thanh một câu cũng không nói, khiến cho lão hiểu được, mình có mở miệng cũng vô dụng, nhất là khí tức trên thân đối phương giờ phút này đã có sát cơ, điều này khiến cho trái tim lão đầu hồi hộp một tiếng, cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt hiện lên.

- Hứa Thanh, ngươi không nên vọng động, ta có đòn sát thủ! Đòn sát thủ chính là cái khách sạn này, tuy nó có bộ dạng khách sạn, nhưng trên thực tế là quỷ dị, nó bây giờ đang ngủ say, một khi thức tỉnh, ngọn núi thứ nhất Thất Huyết Đồng liền sẽ lập tức sẽ đến trấn áp, nhưng đến lúc đó ngươi cũng đã xong đời!
Lão đầu nói cực nhanh, nói xong toàn bộ khách sạn liền ầm ầm chấn động, một cỗ chấn động kinh khủng từ mỗi một bộ bàn ghế và gạch đá trong khách sạn tràn ra, dường như giờ khắc này, cả cái khách sạn này đã biến thành quỷ dị, đang muốn thức tỉnh.


Đôi mắt Hứa Thanh co rụt lại, cảm giác nguy cơ vào thời khắc này liền trở lên vô cùng mãnh liệt, nháy mắt lùi lại mấy bước.

Về phần đại xà, từ đầu đến cuối đều là nằm sấp ở phía xa, tò mò nhìn xem thế nào, ai cũng không giúp đỡ, hình như cho rằng hai người sẽ không đánh nhau vậy, cũng sẽ không xuất hiện tình huống sinh tử, đối với biến hóa của khách sạn, nó cũng có chỗ phát hiện, nhưng trong thần sắc dường như lộ ra một chút cảm giác thân cận, dùng đầu cọ xát trên mặt đất, giống như đang chào hỏi về phía khách sạn.

Nhưng mà sau khi phát hiện Hứa Thanh nhìn mình, nó lại vội vàng phát ra âm thanh ọt ọt ọt ọt, còn không ngừng gật đầu, hình như đang nhắc nhở Hứa Thanh, lão đầu nói đúng.

- Hứa Thanh, ta không phải nhân tộc, cái khách sạn bằng gỗ này cũng không phải là khách sạn đơn thuần, nó là một loại quỷ dị, mà tộc của ta có một loại năng lực, có thể cho quỷ dị ngủ say.

- Cho nên từ nhiều năm trước ta mang theo nó ngủ say đi đến Thất Huyết Đồng, chuẩn bị bán cho ngọn núi thứ nhất, nhưng ngọn núi thứ nhất không lập tức cho ta tiền, kêu ta thủ hộ quỷ dị này 10 năm cho bọn họ rồi mới trả tiền, không có biện pháp, bọn họ hứa hẹn cho quá nhiều, cho nên ta liền đồng ý, nhưng ta cũng nghèo rớt dái mà, ta cũng phải tu hành đó nha.

- Mặt khác, ta cũng là bạn tốt của Hoàng Nham, ta cũng đã cứu tính mạng Trương Tam, đội trường đội 6 là bạn sinh tử chi giao với ta, Hứa Thanh, ngươi không nên vọng động, chúng ta cũng có thể trở thành bạn tốt, lúc trước ta đưa cho ngươi manh mối tội phạm truy nã là thật, ta không muốn hại ngươi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc