QUANG ÂM CHI NGOẠI

Không có ai biết được nó đang nhìn cái gì, nhưng Hứa Thanh đoán được,

nhi tử Thiên đạo đang nhìn một phụ thân khác của nó.

Giờ phút này, bên trong Hoàng Đô, tại phân tông Tinh Đế vừa bị mất trộm

khoảng thời gian trước, một đệ tử bề ngoài không đẹp đang quét rác. Hình như

hắn cảm giác được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phương hướng của Thái Học,

gương mặt lộ ra ngạo nghễ.

“Nhi tử ngoan, chưa quên ngươi còn có một người phụ thân.”

Mà bên trong Thái Học, bây giờ đã hoàn toàn yên tĩnh. Cho đến khi Thiên

đạo viễn cổ rời đi hồi lâu, mới có âm thanh ồn ào dâng lên ngập trời. Tất cả học

sinh đều sôi trào, bày tỏ sự kinh hãi và khó tin trong lòng thông qua ngôn từ.

“Thiên đạo viễn cổ...”

“Trường phái Dị Tiên lại được Thiên đạo viễn cổ tán thành!!”

“Đây là lần đầu tiên ta cảm thụ được Thiên đạo viễn cổ, uy thế như vậy, loại

thiên uy kinh khủng này…”

Mà so sánh với sự ồn ào của học sinh, Thái Học Phủ chủ và cường giả trong

thế lực khắp nơi ở Hoàng Đô, sau khi rung động trong lòng, bọn họ không hẹn

mà cùng sinh ra một nghi vấn.

“Trong chín mươi chín Thiên đạo viễn cổ, hình như không có một Thiên đạo

nào mắt màu xanh lam, đồng tử lại màu tím... Đặc biệt là âm thanh của nó, vì

sao lại có vẻ non nớt.”

Nhưng cho dù thế nào, khí tức của Thiên đạo viễn cổ kia vô cùng thuần

khiết, không giả được, thế là nghi vấn này, chỉ có thể chôn dưới đáy lòng.

Nhân Hoàng cũng nheo mắt lại, ngóng nhìn Thái Học, ánh mắt hắn đảo qua

trên mỗi một học sinh, cuối cùng rơi vào trên thân Hứa Thanh.

Cùng lúc đó, còn có một ánh mắt, tràn ra từ trên đỉnh Trích Tinh lâu của

Hoàng Đô, ngóng nhìn Thái Học, ngóng nhìn bầu trời.

Ánh mắt này, đến từ Quốc sư.

Hắn đứng trong tầng đỉnh của Trích Tinh lâu, mặc cho gió thổi bay tóc dài,

nhẹ giọng mở miệng.

“A đệ, đây là lần thứ hai, ngươi khiến ta bất ngờ đấy.”

Bên trong Thái Học, nội tâm Hứa Thanh rất bình tĩnh, hắn biết mình nhất

định sẽ bại lộ, nhưng không sao cả, hôm nay hắn vốn không định tiếp tục ẩn nấp

nữa. Thế là hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thất hoàng tử với nét mặt hơi kinh ngạc

trên đạo đài màu đen giữa không trung.

Mà giờ khắc này, ánh đỏ của đạo đài trường phái Dung Thần cũng tan rã

một chút, dù đại khái vẫn là cầu vồng nối trời như cũ, nhưng so với trước đó, nó

rõ ràng đã yếu đi.

Ngược lại là đạo đài của trường phái Dị Tiên, bởi vì Thiên đạo viễn cổ tán

thành, xuất hiện tăng vọt ở mức độ nhất định, ánh đỏ từ ba trượng lên tới trăm

trượng. Đây là do đệ tử của trường phái Dị Tiên trở về, cũng do một bộ phận

học sinh lựa chọn lại lần nữa.

Cảnh tượng này, cũng làm cho trận luận đạo này, hoàn toàn trào dâng.

Phái chủ của trường phái Dị Tiên càng thở sâu, ngóng nhìn trường phái

Dung Thần, trong mắt lộ ra ánh sáng và tự tin trước nay chưa từng có.

Phái chủ của trường phái Dung Thần im lặng, nhưng rất nhanh hắn đã phát

ra một tiếng cười khẽ.

“Mời Phủ chủ tiếp tục.”

Giữa không trung, Thái Học Phủ chủ nhắm mắt, hồi lâu mới mở ra, trong

mắt lộ ra vẻ nghiêm trọng. Sự hứng thú của hắn đối với trận luận đạo này cũng

lớn hơn lúc ban đầu quá nhiều.

Hắn cũng muốn xem một chút, trận luận đạo này đến cuối cùng, rốt cuộc...

Trường phái Dị Tiên và trường phái Dung Thần, bên nào sẽ thắng.

Không chỉ hắn có ý tưởng thế này, mà giờ đây tất cả trường phái và học sinh

trong Thái Học, còn có thế lực khắp nơi bên ngoài, đều có suy nghĩ tương tự.

Vốn lẽ, một trận có thể dễ dàng phân ra thắng bại, bây giờ lại khác rồi.

Thế là âm thanh khàn khàn, trầm thấp truyền ra từ trong miệng Thái Học

Phủ chủ.

“Bước luận đạo thứ hai, là luận thật giả, đạo có thật giả, lòng người có thể

phân biệt.”

“Lão phu đưa ra ba chủ đề, trường phái Dị Tiên và trường phái Dung Thần,

có thể dựa theo các chủ đề này, luận đạo của mình.”

“Chủ đề thứ nhất là... Tiên lộ đã đứt, tiếp nối thế nào?”

Lời này vừa thốt ra, Thái Học lại yên tĩnh một lần nữa, vô số ánh mắt hội tụ

trên đạo đài của Dị Tiên và Dung Thần.

Phái chủ Dị Tiên khoanh chân ngồi trên đạo đài, giờ phút này trong mắt hắn

tỏa ánh sáng. Nghe vậy, hắn cao giọng cất lời.

“Trường phái Dị Tiên ta lấy sợi hồn dệt ra bóng dáng thần tính, không

ngừng lớn mạnh, cuối cùng thành linh của Thần, dùng linh này làm chất dinh

dưỡng, tham chiếu con đường khác đốt lên thần hỏa, thiêu đốt Linh Thần, tiếp

nối con đường phía trước. Đường này một ý niệm thành thần, một ý niệm thành

tiên, nên xưng là Dị Tiên.”

Giọng nói của hắn hùng hồn hữu lực, vang vọng bát phương, rơi vào trong

tai vô số học sinh, cũng được bên ngoài nghe thấy.

Đây là hạch tâm của trường phái Dị Tiên, cũng là lý niệm của trường phái

Dị Tiên, đã từng được vô số người tán đồng, nhưng bởi vì tốc độ tu hành chậm

chạp, cuối cùng không cách nào thực hiện được.

Nhưng hôm nay lại khác, đạo chủng của trường phái Dị Tiên xuất hiện, thay

đổi hết thảy.

Nhưng cũng chính là đạo chủng, khiến cho trường phái Dị Tiên xuất hiện

nguy hiểm ngã xuống.

Thế là trên đạo đài của trường phái Dung Thần, phái chủ Dung Thần lắc

đầu, bình tĩnh mở miệng.

“Thuật tà ma, như ánh sao thôi, há có thể ganh đua cùng ánh trăng sáng

đây.”

“Mà thiên địa có linh, vạn vật có thần, Thần linh giáng lâm đã là sự thật, đã

dung hợp cùng Vọng Cổ từng những năm tháng xa xưa đến nay, trở thành một

trong những hệ thống sức mạnh của đại lục Vọng Cổ, thì chúng ta nên thuận thế

mà làm, thiên địa vạn vật sẽ bị Thần linh xâm nhập, trở thành thần tài (tài liệu

thần).”

“Giống như đan dược vậy, dung nhập thần tài này vào trong cơ thể mình,

chủ động thay thế từng một bộ phận toàn thân, tiến tới hình thành thân thể thần

tính. Thân thể này thuận theo thời đại, thích hợp hoàn cảnh, từ đây dị chất

không còn là kịch độc, mà là chất dinh dưỡng để tu hành, giống như linh khí

vậy. Dung Thần ta xưng đây là Thần năng (năng lượng thần).”

“Dùng phương pháp này tu luyện, Nhân tộc ta nhất định vô cùng cường

thịnh. Tới lúc đó, tiên lộ dù đứt gãy, cần gì phải cưỡng ép nối tiếp, chúng ta đã

đi ra con đường đại đạo thuộc về chúng ta! Lý niệm và mục tiêu của trường

phái Dung Thần ta là Nhân tộc, người người thành thần!”

Bình luận

Truyện đang đọc